Kyle the Dreamer #28: The dusty train

For another notable dream, 2016/01/11.

 

Ở phía ngoài cổng trước công viên, có một con tàu cũ. Con tàu to và dài, nhìn từ xa như một con sâu khổng lồ bám bụi thời gian. Không ai biết con tàu ấy được ai mang tới hay tới từ đâu, cũng như nó đã ở đây bao lâu rồi. Chỉ biết là, nó cứ nằm ở đó, như một hiện thực hiển nhiên không phải bàn cãi.
Có khi, tôi nghe người ta đồn rằng, những người vô gia cư sẽ trú trong con tàu đó mỗi khi đêm xuống. Người ta bảo, trong đấy có một thiết bị quấn tay theo dõi gì đó, để người chết sẽ được phát hiện ra ngay, tránh việc qua đời ở nơi không ai hay để rồi không được chôn cất và cúng tế tử tế.
Tôi thì không quan tâm lắm đến lời người ta. Có điều, kì lạ ở chỗ, con tàu làm tôi có linh cảm bất thường rằng nó vẫn còn hoạt động, trái ngược với cái vẻ ngoài ủ rũ của nó.
Và trí tò mò của tôi đòi hỏi một sự kiểm chứng trực tiếp.
Tối muộn hôm ấy, tôi lên tàu. Không có người soát vé, nên tôi chọn lấy một toa vắng và ngồi xuống ghế. Đột nhiên, một quả cầu thủy tinh trong suốt xuất hiện, bọc bên ngoài không gian 4 ghế ngồi. Hai tay tôi bị ghìm chặt xuống tay vịn chỗ ngồi bởi những dải đai an toàn quấn nhiều vòng. Tàu bắt đầu chuyển bánh, và gió thổi qua những ô cửa sổ trống rỗng luồn qua lỗ khí lớn trên đỉnh qua cầu thủy tinh phả vào người tôi lành lạnh.
Con tàu lướt nhanh qua những khu rừng loang loáng ánh trăng dịu nhẹ. Chẳng mấy chốc mà tôi bất giác nhận ra con tàu này đang hướng tới đâu.
Chúng tôi đang bay về bắc cực, nơi ở của ông già Noel!
Mắt tôi chùng xuống. Một âm thanh vang dịu văng vẳng bên tai. Tôi ngất đi lúc nào không biết…

Kyle the Dreamer #27: Old acquaintances

For a weird dream, 2016/01/11.

 

Sau mấy năm lỡ dở, cuối cùng tôi cũng đặt được chân tới nơi đó.
Kì lạ ở chỗ, tôi cảm giác như, sau mấy năm ấy, nơi đó đã không còn là một nơi xa lạ nữa vậy.
“Khiem đấy à! Nghe kế hoạch dài hạn của em tuyệt vời lắm đấy. Chúc mừng em nhé.” – cô giáo dạy văn lớp 8 của tôi chào nhanh trước khi lên lớp, khi chúng tôi tình cờ chạm mặt nhau ở chân cầu thang cửa trước.
“Em cần đến phòng bao nhiêu, để mình dẫn đi?” – giờ là thầy giáo dạy toán, trước cửa một phòng học ở dãy nhà sau.
“Ơ Khiem, nhận ra tớ không? Hồi xưa học thêm cùng thầy Ly đây mà!” – một bạn nữ lạ hoắc bắt chuyện làm tôi chỉ biết cười trừ rồi vội bước đi.
“Gặp được cậu ở đây thật bất ngờ quá” – một bạn khác không quen…
Cứ thế, chốc chốc tôi lại gặp ai đó xưng là người quen cũ. Họ cười nói với tôi như thể rằng việc họ đến được nơi đây là chuyện đương nhiên vậy.
Chỉ có mỗi ông anh trai đi cạnh tôi là không nói gì…

Kyle the Dreamer #26: Someone that I used to know

For another notable dream, 2016/01/09.

 

Chúng tôi thấy mình tề tựu trong căn phòng học cũ. Hơn ba chục đứa nhóc từng ngày ngày cùng nhau ngồi ở đây cả năm trời, giờ lại về chốn xưa, dù rằng hình như có rơi rớt đi một ít. Tất cả, vẫn như ngày nào, cười nói vui vẻ, chẳng nhận ra rằng chúng tôi thì đã ở đây, nhưng người đứng trên bục giảng đã là người khác mất rồi…
Mọi việc vẫn diễn ra yên bình, cho đến khi người ấy bước vào lớp.
Tôi bất ngờ, và sững sờ. Có lẽ các bạn tôi cũng vậy. Nhưng, không ai bảo ai, chúng tôi đứa nào đứa nấy cố giữ cho không khí bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Người ấy cũng vậy. Tôi đoán vậy…
1 tiết. 2 tiết. Rồi 3 tiết. Người ấy tỏ ra vô cùng lạnh lùng và nghiêm khắc với chúng tôi. Có lẽ, với lũ bạn nghịch ngợm và có phần bố láo của tôi thì như vậy cũng dễ hiểu, bởi chúng nó vẫn luôn đốp chát với người ấy như những đứa em mới lớn cãi lại chị gái. Nhưng tôi, vốn là đứa học trò ngoan ngoãn và luôn được người ấy cưng nựng, thì điều này thật sự khó chịu vô cùng.
8 năm. Thời gian ấy chúng tôi đã trải qua bao nhiêu sóng gió, để đến lúc ngồi lại với nhau, đều chứng tỏ được sự trưởng thành của bản thân. Tôi đã nghĩ thế. Nhưng cái không khí nặng nề này làm cho đầu óc tôi muốn nổ tung bởi những suy nghĩ giằng xé.

“Cô ơi con đây mà. Khiem của cô đây mà…”

Tâm trí tôi thét lên. Nhưng những lời ấy chưa kịp ra tới miệng đã lịm tan trong vô vọng…

Kyle the Dreamer #25: The old world and the new

For another notable dream, 2016/01/03.

 

Chúng tôi về thăm làng. Thăm ông bà tôi – những người vẫn đang ngày đêm mong ngóng cháu. Cũng chỉ được một buổi chiều, chẳng lưu lại được lâu.
Thế rồi nàng, như một con sóc, nhanh chóng cất bước chạy về phía bìa rừng. Đến khi tôi kịp định thần thì nàng đã lủi vào sâu trong rừng cây âm u và rậm rạp tự bao giờ.
Tôi mỉm cười. Ừ thì, đây là nhà tôi mà. Lần trước nàng đã tới đây nhưng chẳng vào được sâu. Có lẽ lần này nàng muốn dọa tôi một chút. Hoặc là nàng tin rằng tôi đã nắm rõ cả khu rừng này như lòng bàn tay của chính mình vậy, và cũng đặt luôn sự an toàn của nàng vào tay tôi.
Và như thế, tôi theo nàng chơi trò trốn tìm bất đắc dĩ. Cứ chạy mãi, tìm mãi, đến khi tôi nhận ra thì vào sâu tới mức ánh sáng của chiều mùa thu không còn lọt qua được những tán lá dày dạc nữa. Nàng dừng lại, nhóm lửa, và chúng tôi dừng chân ăn tại đó.
No cái bụng, chùng con mắt, chúng tôi ngả lưng nằm lại ngay một bụi cây ven đường.
Đang mơ màng thì một cơ số những âm thanh hỗn loạn làm tôi tỉnh giấc. Tôi toan đứng dậy xem xét tình hình thì tay nàng đã kịp giữ tôi lại.
“Yên nào.” – nàng thì thầm. “Có người đấy. Em không nghĩ anh muốn chúng mình bị họ phát hiện trong tình trạng này đâu.”
Đúng là có người thật. Hơn một chục người đứng túm tụm trước một cửa hang nhỏ chỉ cách chỗ chúng tôi nằm mươi bước chân. Họ xì xào bán tán chuyện gì đó với một vẻ mặt lo lắng. Thế rồi, từ trong hang chạy ra một cậu trai tầm mười ba, mười bốn, hớt hải như thể thông báo một điều gì đó rất nghiêm trọng. Đám người ai nấy mặt cắt không còn giọt máu, bắt đầu ngó qua ngó lại xung quanh.
“Ha ha. Thần á? Có khi chính là con heo lông lá mà chúng ta vừa làm thịt cũng nên!” – nàng cười.
“Đệch” – tôi nghĩ. “Đói mà không kiếm cái ăn mới là xúc phạm thần linh đấy chứ.”
Chẳng mấy chốc mà đám người kia tìm thấy bọn tôi. Bọn tôi bất đắc dĩ phải đứng trông lễ vật mà họ mang tới, để họ nhẹ tay đi tìm vị thần mất tích kia.
Một lúc sau, ba người quay lại. Và họ phát hiện ra sự thật.
Sự thật là tôi và nàng đã chén sách chỗ xoài dầm trong lễ vật. Thật là, họ không có thói quen tráng miệng sau khi đã ăn no hay sao =.=
Thế rồi tôi bị trói lại vào gốc cây gần đó. Nàng thì bị chúng giải đi trước.
Sau một hồi loay hoay, tôi cũng tháo được dây trói. Nhưng lúc ấy thì bóng nàng đã khuất xa lắm rồi. Chỉ có bọn chúng canh ở gần đó nhìn thấy tôi liền hò nhau chạy tới bắt lại.
Tôi hốt hoảng chạy vào trong hang. Sững lại mấy giây trước vô vàn những ngôi mộ cổ trong hang, tôi suýt rơi vào tay chúng lần nữa. May sao, tôi nhận ra ngay và vùng thoát chạy về phía cuối hang. Một ánh sáng lóe lên ở cửa bên ấy và tôi lăn ra bất tỉnh.
Tôi mở mắt, nhỏm dậy. Một cơn ác mộng mà thôi, tôi tự nhủ.
Dòng người vẫn nườm nượp đổ về khu rừng cổ này. Người ta đồn rằng, trong khu rừng có một ma nữ hàng đêm vẫn lang thang trong khu rừng với hy vọng tìm kiếm người tình mất tích của mình suốt hơn một ngàn năm nay…

Kyle the Dreamer #24: Pale snow

For another notable dream, 2012/12/17.

 

Hôm ấy là một ngày lạnh đầu đông. Đủ lạnh để người người xúng xính áo ấm ra đường mua sắm cho dịp lễ tết cuối năm. Các cửa hàng đã giăng biển xanh biển đỏ chào mời khách. Không khí giáng sinh đang tới rất gần rồi.
Có một quầy hàng nhỏ làm tôi đặc biệt chú ý. Tôi muốn ngó vào xem lắm, nhưng chẳng thể được. Phần vì tôi biết mình không có tiền, phần lại vì có một lực cản vô hình nào đó ngăn cho tôi đến gần chỗ ấy, thế nên tôi cứ thế ngắm nhìn từ xa mãi mà thôi.
Và tuyết bắt đầu rơi.
Tôi nhận ra mình đang đứng trong một khoảng sân nhỏ giữa những hành lang ngang dọc chằng chịt như tôi vẫn thấy trên phim Tàu hồi xưa. Những đứa trẻ quanh tôi thích thú vầy tuyết. Ha, nếu như bằng tuổi chúng nó, chắc tôi cũng chạy đi chạy lại nghịch với tuyết trắng. Ai mà chẳng như vậy chứ.
Tôi ngồi xuống tựa vào một gốc cây trong sân, lặng lẽ quan sát lũ nhóc. Lạnh thế này cũng có cái hay, tôi nghĩ. Và chẳng mấy chốc, tôi thiếp đi trong những suy nghĩ bình yên.
———————
Mắt tôi mở hờ. Quanh tôi đặc một màu xám xịt. Tôi cố cử động nhưng không được, như thể chân tay tôi đã không còn là của tôi nữa.
“Cố làm gì. Chuyện gì phải đến sẽ đến thôi.” – một giọng nói trầm ấm mạnh mẽ vang lên trong đầu tôi.
Nhắm mắt lại, tôi cảm nhận được chân tay mình đã đông cứng trong tuyết lạnh. Thế rồi, tôi thấy mình bị đẩy nghiêng sang bên trái. Cố hết sức bình sinh, tôi cựa mạnh tay trái. Nó phản hồi rất nhẹ.
“Tao biết mày không bỏ tao mà” – tôi mỉm cười.
Sau mươi phút, cuối cùng tôi đã lấy lại được tay trái của mình, dù cho cái lạnh vẫn dai dẳng bám lấy nó, khiến cho cử động của nó vẫn chậm chạp và khó khăn vô cùng. Nhưng thế là đủ rồi, nhờ nó đấm thùm thụp vào người tôi mà tôi ấm lên dần và bắt đầu cử động được.
Và tôi đứng lên được.
Tim đập thình thịch. Linh cảm nhắc tôi rằng tôi đã quên thứ gì đó quan trọng. Cực kì quan trọng. Tôi chạy vào dãy hành lang như mê cung, chốc chốc lại đẩy những cánh cửa dày và nặng để ngó vào trong tìm kiếm. Ngoài kia, tiếng người nhốn nháo đi tìm tôi. Là thằng bạn thân cùng đám tiểu đệ dễ thương của tôi, tôi biết, nhưng tôi không có thời gian để chạy lại ra đó cho chúng biết rằng tôi vẫn ổn nữa. Có thứ tôi phải tìm. Và tôi còn không biết nó là thứ gì nữa.
Cứ thế, tôi điên cuồng chạy qua những dãy hành lang tối tăm và lạnh lẽo, cho đến một cánh cửa…
Cánh cửa đưa tôi ra khỏi giấc mơ để trở về với thế giới này…

Kyle the Dreamer #23: The heart of the sea

For another notable dream, 2015/12/17.

 

[…]
Giữa tháng 12 mà biển động ầm ầm. Không khó để người ta biết được kẻ nào gây ra chuyện ấy. Nhưng lí do vì sao nó xuất hiện vẫn là một điều gây tranh cãi.
Con quái vật biển đích thị là một nỗi ám ảnh khủng khiếp, khi mà ở cái thế giới này chỉ toàn những hòn đảo nhỏ giữa biển cả mênh mông. Và, dường như như thế còn chưa đủ, nó đi đến đâu, mây đen mịt mùng kéo đến đấy, như thể nó là một vị thần được phái xuống thế gian này để trừng phạt loài người vậy.
Ấy vậy mà, trong cơn giông ngày hôm ấy, chúng tôi đã thấy một tia hy vọng lóe lên trong tăm tối…
———————
Không một ai rời mắt khỏi cảnh tượng một con cá voi mình dẹt đang cố hết sức mình, vượt qua những cơn sóng đủ sức nhấn chìm cả những hòn đảo lớn nhất còn sót lại để tiến về phía con quái vật. Con cá khổng lồ mà đứng trước kẻ kia giờ chỉ như một con chuột trước miệng mèo, nhưng đó là hy vọng cuối cùng chúng tôi có được lúc này.
Nhiều phút trôi qua và hy vọng của chúng tôi bị đánh dạt vào một bờ biển gần đó. Con quái vật thì hụp lặn xuống làn nước sâu thẳm để hồi lại chút sức nhằm tung ra một đòn tấn công hủy diệt.
Không biết động lực nào đã khiến tôi bay thẳng một mạch đến nơi con cá voi đang nằm. Và tôi ngạc nhiên thấy tiến sĩ Chris cũng ở đó.
“Chris, là cậu làm à?” – tôi bật ra.
“Ừ. Nhưng hết rồi. Trận quần đảo đã phá hủy hệ thống điều khiển tôi lắp đặt bên trong rồi. Anh mau tìm chỗ nào cao mà lánh nạn đi thôi.”
“Cậu đi trước đi. Cậu là một bác sĩ giỏi, vậy mà trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này lại bỏ bê những người cần đến mình. Không thể chấp nhận được! Cứ để mình tôi với con cá voi một chút.”
“…”
“Và, chính vì vũ lực mà con người sử dụng đã khiến thánh thần giáng xuống thảm họa này đấy. Chúng ta sinh ra để làm bạn với vạn vật chứ đâu phải để làm chủ thiên nhiên.”
Chris trố mắt ra nhìn tôi một lúc, rồi cúi xuống nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Có lẽ anh đúng. Vậy tôi quay trở lại nơi mọi người đang chờ đây.”
Tôi vuốt ve con cá. Nó có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt nó cho tôi biết nó vẫn còn muốn chiến đấu tiếp. Tôi dang hai tay, áp chặt má vào tấm lưng của nó. Ước gì cánh tay tôi đủ rộng để ôm nó vào lúc này.
“Đi thôi!” – tôi thì thầm.
Và chúng tôi, một người một cá, quẫy đuôi một cái thật lực và lao thẳng ra biển cả mênh mông. Con quái vật gầm ghè ngoài kia không khiến chúng tôi chùn bước chân nữa. Xin lỗi chư thần, chúng tôi sẽ sửa sai, nhưng chúng tôi phải sống sót qua kiếp nạn này đã!
Con cá voi dụ được con quái vào một bờ biển gần đó, rồi bất ngờ bơi vòng ra phía ngoài và dùng hết sức để đẩy con quái lên bờ. Thời gian như kéo dài ra vô tận khi chú cá của tôi gồng mình chịu những đòn đau của con quái kia để tập trung đẩy hết sức mình. Nó có thể gục bất cứ lúc nào, nhưng không, bằng một sức mạnh phi thường, nó vẫn tiếp tục đẩy, đẩy, và đẩy.
Và nó đã thành công.
Tôi hướng mắt nhìn về hòn đảo mà Chris đang đứng. Mắt tôi nheo lại giữa làn sương mờ. Tôi không thấy được cậu ấy, nhưng chắc chắn cậu ấy đang ở đó, và biết phải làm gì.
“Rời khỏi đây mau” – tôi hét lên, hy vọng con cá voi hiểu lời mình.
Bám chặt trên người nó, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt sóng nhẹ dịu dàng ôm lấy cơ thể đã ướt sũng nước của mình. Tiếng gào rú đau đớn của con quái vật vang xa hàng dặm. Tôi biết. Hòn đảo rộng lớn mà tôi chúng tôi vừa đẩy nó lên là trung tâm dữ liệu lớn nhất thế giới, và có lẽ toàn thế giới đã nghe lời Chris mà điên cuồng gọi điện và nhắn tin. Ở gần như thế thì sóng điện từ phát ra sẽ giết chết nó trong vài phút…
“Anh T!”
Chris đã chờ sẵn ở đó khi chúng tôi lên bờ. Tôi để lại con cá voi ở đó và quay đầu hướng thẳng vào phía đống đổ nát phía trong.
“Mà này, cậu đặt tên cho con cá chưa? Gọi nó là Sam đi. Chúc mừng Giáng sinh cho cả 3 chúng ta”
“Vâng. Nhưng anh không nghỉ ngơi đi, đã đi vào trong thành phố làm gì?”
Tôi không nói gì, chỉ giơ một tay chào, và chậm rãi bước tiếp. Đằng xa, loáng thoáng tiếng con trai tôi “Ba con hồi xưa cũng là bác sĩ đó chú Chris. Chắc ổng lại lên cơn bệnh nghề nghiệp rồi”.
Tôi mỉm cười. Thằng khốn này, để ba mày làm anh hùng thầm lặng chút không được sao…

Kyle the Dreamer #22: The farewell party

For another notable dream, 2015/08/25.

 

Tôi thấy nàng cầm tay tôi kéo đi lượn lờ qua các gian hàng tách biệt trong những căn nhà cũ kĩ tách biệt nhưng cùng nằm trong một khu nhà cấp 4…

Những căn nhà ấy, mỗi căn mỗi vẻ, mỗi hàng mỗi chủ, nhưng đều chung một vẻ kệch cỡm đến khó ưa của kẻ trang trí bên trong. Tôi ghét điều ấy. Nhưng nàng nhất quyết bắt tôi đi đủ một vòng mới thôi.

Một căn phòng với những cuộn lụa chảy lênh láng trên sàn.

Một cơn phòng với những con thú bông làm bằng vải vụn xếp ngổn ngang trên chiếc bàn bé xíu ở chính giữa.

Một căn phòng với bộ váy cưới màu vàng với mác giá trên trời vốn để giúp chủ căn phòng nuôi đứa con nhỉ còn chưa cai sữa.

Chúng tôi gặp hai cô gái khác trên khoảng sân gạch cũ kĩ của khu nhà ấy. Họ có bánh. Rất nhiều bánh. Nên họ chia cho chúng tôi ba chiếc. Cả 4 ngồi ngay đó ăn uống vui vẻ.

———————

Cái vỗ vai của Sói làm tôi giật mình quay lại.

“Đến lâu chưa? Ta nhìn thấy bà giáo của ta kìa. Ra chào bả một tiếng với ta đi.” – nó nói.

Tôi ngó quanh. Không thấy nàng đâu. Việc nàng cùng tôi tới nơi này chắc chắc là thật. Chỉ không biết nàng đã đi đâu rồi thôi.

Thế rồi Sói và tôi tay bắt mặt mừng với người phụ nữ đứng tuổi ấy, như thể chúng tôi đã từng có lúc thân nhau như người trong một nhà vậy…

———————

“Cũng muộn rồi. Ta với mi ra chào con Min một tiếng đi, rồi ta đưa mi về thôi.”

Nhìn lại xung quanh, tôi mới chợt nhận ra. Buổi hôm nay vốn là buổi tiệc chia tay của thằng bạn thân tôi trước khi nó bay đi một vùng đất khác. Một công ty tổ chức sự kiện mà nó quen đã thuê nguyên khu sân vườn cũ này để lũ bạn của nó có thể “ngủ cùng” với nó một đêm cuối.

Tôi nhìn quanh. Lúc này đã muộn lắm rồi. Những đứa bạn của nó lác đác đã chui vào những căn trại nhỏ mà ôm chăn ôm gối. Những đứa khác còn tỉnh thì ngồi quanh những cụm nến đã thắp lên từ lâu.

Tôi gật. Sói và tôi rảo bước đi tới căn nhà cũ không mái nền đá ở trung tâm chỗ này. Bỏ lại giày dép ở bậc thềm, chúng tôi nhanh chóng tiến được tới chỗ thằng bạn thân.

Nó nằm ngáy khò khò giữa đám bạn đại học, mắc công tôi phải nhón chân vào lay nó dậy mà không được đánh thức đám xung quanh. Cười hề hề, nó ôm ngay tôi với con Sói vào chụp vài kiểu nhí nhố. Thế là đám xung quanh cũng dậy luôn, tôi biết mà!

———————

Chúng tôi tạm biệt Min và bước ra ngoài. Xỏ được chiếc giầy bên trái xong thì tôi nghe tiếng bà giáo kia gọi điện mắng chửi ai đó, rằng bả không hề muốn có mặt trong bữa tiệc này. Bả chỉ có quen qua Min, và có quen qua người tổ chức sự kiện.

“Cuối cùng thì, toàn là xã giao thôi.” – tôi nghĩ.

Cúi xuống, tôi loay hoay tìm chiếc giày bên phải. Định gọi con Sói nhờ nó tìm giúp nhưng ngẩng mặt lên thì nó đã đi đâu mất rồi.

Không tìm được giày, tôi quay cuồng trong đám người đang liên tục tháo-giầy-ra và đi-giày-vào ở thềm tòa nhà đá. Trong lúc ấy, tiếng chửi của bà cô kia vẫn văng vẳng đâu đó trong khu nhà. Và chẳng ai quan tâm đến bả.

Muộn rồi, và tôi vẫn loay hoay với chiếc giày bị mất…

Cuối cùng thì, tôi cũng chỉ như bao kẻ ngoài kia, chỉ biết đến vấn đề của mình mình mà thôi…

Kyle the Dreamer #21: The quiet city

For a nightmare about post-apocalypse Hanoi, 2015/08/03.

 

Tôi thấy mình đang lang thang trên những hành lang đi bộ dài bằng đá được xây dựng chằng chịt giữa không trung. Tôi từng biết thành phố này với cái tên Hà Nội, nhưng giờ, tôi không chắc là tôi còn hiểu được nó nữa không.

———————

Một thập kỉ về trước, một cuộc chiến tranh thế giới đã nổ ra, với cái tên chiến tranh công nghệ. Rất nhiều người đã tham chiến, bỏ lại nhữn thành phố hoang tàn thế này. Sau cuộc chiến, người Nhật đã rời Trái Đất để tới những hành tinh xa xôi ngoài vũ trụ. Phấn lớn người Mỹ cũng vậy. Hành tinh này giờ đây chỉ còn là một vật chủ hấp hối, sau khi loài virus mang tên “con người” đã gặm nhấm hết chút máu thịt cuối cùng của nó.

———————

Đầu tôi đau nhức khi cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Một mảnh kí ức hiếm hoi quay đi quay lại trong tâm trí tôi như một cuốn phim đen trắng đã cũ. Tôi thấy mình đứng trước cửa một bệnh xá nhỏ. Bên trong ấy, người ta nằm chen chúc trên những chiếc giường chật chội. Ba tôi cũng là một trong số đó. Tôi biết chắc điều ấy, dù tôi không thấy bóng dáng ông trong những con người khốn khổ này.

Giữa phòng, một gã đàn ông trạc tuổi băm phì phèo điếu thuốc trong khi mắt vẫn dán vào màn hình chiếc điện thoại cảm ứng khổ lớn.

Và hình ảnh cuối cùng mà tôi còn nhớ được là thân thể nát bét của y dưới nắm đấm của tôi, sau khi đã mang những thứ khốn nạn đó vào nơi này và thách thức bất kì ai dám nhắc nhở y.

———————

Tôi đứng trên một đoạn của cây cầu đá gần sông Tô Lịch, đánh mắt nhìn xuống con đường bên dưới. Con đường Láng đông đúc mà tôi từng biết, giờ lèo tèo một vài bóng xe máy đời cũ lấp ló sau những hàng cây xám xịt lạnh lẽo. Thành phố này giờ đây có lẽ chỉ còn là phiên bản đen trắng nhạt nhòa của một đô thị từng vô cùng màu mè và sôi động trong những ngày xưa cũ.

Một cô bé đeo một đôi bánh xe khổng lồ màu xanh trên hai chân đang bước phăng phăng trên đường Láng. Không, nhìn kĩ thì các bánh xe đang lăn như thể cô đang trượt patin. Đôi bánh xe cao 2 3 mét cùng với bộ trục cà kheo cao hai tầng nhà khiến cô như một cô gái nhỏ điều khiển một cỗ máy khổng lồ.

Thế rồi cô ngã. Sõng soài. Dưới đất. Khuất sau những hàng cây. Tôi chẳng biết liệu có chuyện gì xảy ra với cô không nữa.

———————

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh về một ngôi nhà cũ. Phải rồi, tôi có một ngôi nhà. À mà, chính xác là tôi đã từng có một ngôi nhà, còn giờ thì nó có còn là nơi tôi có thể trở về nữa hay không thì tôi cũng không rõ. Trong ngôi nhà ấy, tôi nhìn thấy bạn bè tôi. Nhiều bạn. Đếm gần hết hai bàn tay. Và tôi có cô gái của tôi, người mà tôi yêu hơn tất thảy những gì đã từng tồn tại trên thế giới này.

———————

Ở khoảng sân bê tông bên này sông, một cậu nhóc con đang tập xe đạp. Chiếc xe mềm mại nhấp nhô sau mỗi lần đạp của cậu. Cậu sợ độ cao, nhưng chẳng thể ngừng đạp nổi. Ngược lại, càng hốt hoảng, chân cậu càng đạp nhanh hơn. Có lẽ chẳng mấy chốc nữa thì cậu sẽ không thể kiểm soát được đường đi của chiếc xe mà lao ra đường mất thôi.

———————

Tôi gào lên hỏi ông trời xem tại sao tôi lại bị bỏ lại ở thế giới này. Nhưng kì lạ thay, tôi chẳng thể nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng mình. Không một chút nào. Mà có lẽ là chẳng ai nghe thấy âm thanh nữa.

Những cây cầu đá bắt đầu tan ra thành cát đỏ xuống thành phố bên dưới…

Kyle the Dreamer #20: The point of no return

For another notable dream, 2015/07/11.

 

Sau một chuyến tàu dài, cuối cùng tôi đã tới được nơi đó.

Xách đồ vào nhà, bà chủ sởi lởi ra tiếp chuyện.

Nghỉ một giấc.

Dậy, unpack đồ.

Nhớ lời người nhà dặn, ra ngoài mua một con tê tê mình dài đặc sản xứ này để ăn thử.

Ăn sống.

Được nửa con, bỗng thấy trong bụng con tê tê là một đôi mắt rắn. Không, một cái đầu rắn còn nguyên.

Kéo ra nguyên một con rắn dẹt.

Nhận ra con tê tê mình dài vốn là đồ giả. Ruột là 2 con rắn nối với nhau còn vỏ là một đống đồ chế lại.

Buồn nôn. Không nôn được.

Kiếm chỗ quẳng cái thứ kinh tởm này đi. Không kiếm được. Thằng bạn nhìn trước nhìn sau rồi vứt bừa vào 1 cái thùng rác hộ.

Sắp tới giờ.

Mọi người đều tập trung ở sân, ngóng một thứ gì đó.

Pháo hoa bắn lên.

Và kì học ở “xứ sở văn minh” bắt đầu…

Kyle the Dreamer #19: Another mini series

For another series of dreams, 2013/01/21.

 

1.

 

1.1. Kyle và Strong đến làm thuê tại một ngôi nhà. Có một thứ máy cầm tay màu đen làm chúng xao nhãng công việc. Giống như một loại máy chơi game vậy. Nó màu đen, và nơi sạc điện của nó lại nằm ở gần cửa nhà, cách khá xa phòng làm việc. Sau một hồi ngại ngùng, hai đứa đã hỏi và được ông chủ đáp lại là cho phép mang máy đó ra cửa mà nghịch 😐

 

1.2. Tại một ngôi trường, hay một trại quân sự nào đó không rõ lắm, nói chung là tập trung một số kha khá sinh viên/học sinh. Trên dưới 100 người. Hôm ấy, có một kẻ lạ mặt đột nhập, gây rối/ gây hại/ đánh thương/ giết sinh viên (không rõ nữa). Khi tất cả đang náo loạn thì ông thầy xuất hiện. Ông ấy khoảng chưa đến 40, trong tay có một khẩu súng lục, và đang trọng trạng thái có chút hơi men trong người. Vừa xuất hiện, lập tức ông ra lệnh tất cả dừng lại và ngồi xuống tại chỗ để lục soát xác định kẻ kia. Và tất cả ngồi xuống. Khoảng 1 lát sau, từ trong thang máy bước ra một kẻ. Trực giác của Kyle cho cậu bé biết rằng đó chính là kẻ cần tìm, nhưng cậu đâu dám hé răng 1 tiếng. Ông thầy yêu cầu tên kia ngồi xuống, nhưng hắn cứ ậm ừ bước đi. Kể cả khi dọa hắn rằng đi nữa sẽ bắn, có vẻ như hắn biết nếu dừng lại sẽ chết chắc, và hắn chạy. Tiếng súng nổ vang lên…

 

1.3. Mọi người xúm lại quanh xác tên sát nhân. Kyle và Leon đang ở trên tầng 4 – 5 của một trong số các chòi. Chúng tìm cách xuống. Khốn nỗi có nhiều đứa cũng như chúng, và những biện pháp thông thường trở nên vô dụng.

 

“Chúng ta có thể leo xuống qua đường ống nước kìa, từ vị trí số 32 tầng này xuống số 1 ở mặt đất”, Leon nói.

 

Kyle quay qua nhìn và lắc đầu ngán ngẩm, chỉ vào chiếc ổng nước với 2 đứa trẻ bám lên đang đu đưa và có thể rời ra bất cứ lúc nào. Rồi chúng nhìn sang chiếc chòi bên cạnh. Và chúng quyết định nhảy từ tầng này sang tầng kế tiếp chòi bên cạnh rồi tìm đường tiếp.

 

“Cứ nhảy đi, đừng sợ”, Kyle nói với Leon.

 

Sau một chút chần chừ, Leon nhảy sang. Nó nhảy vừa đủ đến lan can, nhưng chưa vào đến sân phẳng, vì vậy nó “Undo” lại. Lần thử thứ hai của nó, nó thất bại. Chưa tới nơi! Và nó rơi xuống như một bao cát.

 

Không chờ bạn mình chạm đất, mắt của Kyle đã nhắm lại. Và nó đưa vị trí của người bạn mình vào điểm mù, như không muốn biết tình trạng Leon ra sao. Và thằng nhóc dang rộng hai cánh tay, nhảy xuống. Nó vướng vào đám dây rợ, và may sao, dây vừa kịp giữ nó lại trước khi chạm đất. Khi tới nơi, 4 con ma luôn đồng hành với nó bỗng nhiên biến mất 3, phải chăng là chết thay cho nó trong cú ngã đó? Và bên cạnh nó, nó biết vẫn còn 1 con ma gắn bó với nó nhất.

 

(Ở đây, gọi là ma nhưng chúng có lẽ trông như một đám bụi vàng thì đúng hơn, có hình dạng tựa con người nhưng vô cùng uyển chuyển trong hành động)

 

—————————————————————

 

2.

 

2.1. Bốn cô gái ngồi tán gẫu với nhau. Họ nói vui với nhau rằng sau này sẽ lấy những chàng trai tên là Abcxyz (lúc sáng nhớ, giờ quên mất tiêu rồi), và nhất định sẽ trêu đùa tình cảm với những chàng trai tên Minh Hoàng trước đó. Một chủ đề khá thú vị và hài hước. Họ cứ cười suốt thôi.

 

2.2. Bên trong một ngôi làng với những bức tường gạch vô hình rắn chắc, dân làng nhìn thấy bên ngoài có kẻ lạ đột nhập. Chúng đang trên con đường chính bao bởi những bức tường, mà dân làng nhìn thấy chúng nhưng chúng thì ngược lại, chỉ thấy gạch và gạch thôi. Biết được nguy cơ xảy ra việc xâm lược, những mũi kim độc được dân làng phóng qua những bức tường ấy. Chúng tránh được, và biết mình không cần ẩn thân nữa, chúng bắt đầu tấn công hòng đục qua phía bên kia bức tường, tìm kiếm kẻ đang định hạ sát mình. Những kẻ không mời mà đến, cứ thế đục, đập, phá, và cuối cùng, bức tường sụp đổ.

 

2.3. Một ngôi làng nhỏ, yên bình, nằm trong một thung lũng kì lạ. Xung quang nó 4 bề núi đá. Bên trong thung lũng, ngước mắt nhìn lên, họ chỉ thấy như mình đang nằm trong một chiếc bát đá khổng lồ, còn hình dạng miệng bát hay bên ngoài thế nào thì lớp mây trắng đã hoàn toàn che phủ hết.

 

2.4. Một ngôi làng nông nghiệp với ao chuôm rải rác. Những kẻ đến xâm lăng đang ra sức bắt người. Kyle, khi đối đầu với chúng, biết mình không có chút hy vọng, đã biến thành một con vịt và bay qua ao bèo nhà hàng xóm. Nhưng cuối cùng cũng đã bị bắt lại.

 

2.5. Một ngôi nhà lớn, hay một biệt thự, đã bị phong tỏa. Kyle cố sức khám phá những điều mà những kẻ chiếm đóng đang làm trong ngôi biệt thự ấy…

 

Tua tua tua…………………

 

2.x. Khung cảnh cuối cùng thật hoang tàn. Chỉ có màu trắng và đen, đậm hay nhạt, của tro và khói bốc lên. Không một người nào chết. Bốn cô gái đã bị cướp đi khỏi 4 nơi đó, làm dâu xứ người. Thủ phạm là 4 chàng trai đầu đội trời chân đạp đất từ 4 bộ tộc khác nhau nhưng có một điểm chung là cái tên Minh Hoàng. Và một trong số họ bách chiến bách thắng, đến nỗi bên cạnh anh ta có đến 75 con ma…

 

—————————————————————

 

Mình cảm giác như người ta càng mạnh thì càng nhiều ma bên mình. Có 2 giả thuyết được đặt ra. 1 là, mỗi khi gặp nguy hiểm, thì ma sợ mà bay bớt đi. Thứ hai, khi cận kề cái chết, số ma quanh mình có thể chết thay để cứu mạng người nó theo.