For Sakk #16: Friday (4)

https://khiemdajka.com/2020/02/28/for-sakk-11/

https://khiemdajka.com/2020/04/12/for-sakk-12/

https://khiemdajka.com/2020/04/25/for-sakk-13/

Tao vừa nghe tin, rằng sau khi tao đi, team trống ra một chỗ, và cô đã được tuyển trám vào chỗ đó.

Cũng mừng. Mừng chứ, khi mà tao đã từng nói, rằng tao sẵn sàng đi và bóp team chỉ để cơ hội cô ở lại được cao hơn một chút. Giờ tao đã đi thật, và cơ hội thì cô đã nắm được, để ở lại.

Cô từng tâm sự, rằng giữa những ngày tháng dịch bệnh hoành hành, người ta khó kiếm việc làm, mà cô chẳng thể có được một hợp đồng chính thức. Cũng lại vì lười gửi hồ sơ đi mà chấp nhận kéo dài hợp đồng thời vụ. Chuyện ấy cô nói với mẹ, và nhận lại một cái gật đầu thông cảm cho những ngày khó khăn. Cũng chẳng biết giờ câu chuyện ấy có thêm một khúc “Chỗ con có đứa nghỉ nên trống chỗ cho con vào” nữa không haha.

Từng một mực dặn cô phải có phương án dự phòng, cuối cùng bất đắc dĩ tự tạo ra dự phòng cho cô…

Từng nửa đùa nửa thật nói rằng, nếu phải cắt giảm người, thì tao sẽ đi trước, vì tao là đứa dễ tìm được việc mới nhất, cuối cùng lại đi trước thật…

Có thể có nhiều thứ tao không xứng đáng có được, nhưng tao tin rằng tao thực sự đáng được thấy cô có được một công việc ổn định và vui vẻ. Kể cả khi người cho tao biết điều đó không phải là cô đi chăng nữa.

Vậy thôi.

Và vậy đủ rồi.

Advertisement

For Sakk #14: Death

Lần gần nhất tao đi phỏng vấn, chính là phỏng vấn vào TCB cuổi năm 2017. Tới giờ đã trôi qua gần 2.5 năm, làm cho tao đã quên mất cảm giác đi phỏng vấn thế nào rồi…

Tao đã từng tự sự rằng, sếp Nemo luôn đẩy bọn tao đi phỏng vấn chỗ nọ chỗ kia để đứa nào đứa nấy đều biết được mình đang ở đâu giữa thị trường nhân sự cạnh tranh này, và để tránh ngồi quá lâu một chỗ dẫn đến ì chầy không học hỏi thêm.

Thế nhưng, chính vào thời điểm này, khi tao nhận ra rằng đã quá lâu rồi mình không tham gia phỏng vấn gì, việc phải va chạm vào nó một lần nữa lại đem đến cho tao những tâm trạng trái ngược. Là hy vọng trước ngày phỏng vấn. Là sự tự tin nửa vời trước giờ phỏng vấn. Là lời tự trách mình khi fail bài test đầu tiên. Là nỗi hy vọng quay lại ngay sau giờ đối mặt.

Khó mà nói 40 phút trong phòng họp đó của tao là một cuộc phỏng vấn trôi trảy, nhưng nó đủ để tao biết rằng mình vẫn còn cơ hội, và đủ để tao muốn cơ hội đó trở thành hiện thực.

Vì nhiều lí do, tao muốn rời TCB. Càng sớm càng tốt.

Cũng nhiều lí do, tao muốn qua BIDV.

Đủ để ngày hôm nay của tao trở thành một ngày rất vui. Rất rất vui.

Tao sắp được tái sinh rồi!

For Sakk #13: Friday (3)

9h30 tối, cô rep mes của tao gọn lỏn.

“Giờ mới về luôn”

Rồi sau đó…

“Em mệt”

“Máy hết pin r”

Và buổi tối dừng lại ở đó.

——-

Tao đã tưởng rằng, ở chỗ mới, cô sẽ nhàn việc hơn một chút, sẽ được về sớm hơn một chút, đầu óc sẽ thảnh thơi hơn một chút, nhưng có lẽ tao đã nhầm. Cô có vẻ có phần vui hơn thật, nhưng lúc nào cũng ngập đầu trong công việc, ít nhất là trong những tuần đầu này.

Tao ước gì mình có thể nhận bớt một phần việc cô đang phải đảm nhận, dù chỉ một chút thôi, qua quãng thời gian khó khăn này, dù rằng chính tao cũng đang đeo những gánh nặng chẳng thể san sẻ cho ai. Là lúc ai ai cũng phải gồng mình lên làm hơn 100% sức mình, mà tao chẳng thể giúp đỡ, cũng chẳng thể động viên cô lấy một câu, như hồi còn làm việc chung team.

Vẫn biết là phải có những ngày vất vả thế này mới nhanh trưởng thành được, nhưng thực sự thương hậu bối dễ thương của tao quá 😭😭😭

For Sakk #12: Friday (2)

Cô đột ngột được chuyển sang team khác, chuyển qua chỗ ngồi khác, không một lời báo trước.

Trước đây, khi tao để cô join team mình, tao đã giao cho cô mọi việc cô có thể làm, từng ngày kèm cặp, hướng dẫn, từng bước thử thách, rồi sửa sang, và nói giúp cô với cấp trên mỗi lần việc không được như cam kết. Tất cả đều là để cô gain được nhiều kiến thức, kĩ năng và kinh nghiệm nhất có thể, để cô sau này có thể tự đứng trên đôi chân của chính mình, và hơn nữa, để cô có thể vượt qua cái mindset của những kẻ ở đây, mà biết không ngừng phấn đấu, không ngừng trau dồi, không ngừng tốt lên.

Cô đột ngột được chuyển sang team khác, chuyển qua chỗ ngồi khác, không một lời báo trước.

Tao từng nói với cô rằng: đồng hành cùng cô chính là đóng góp lớn nhất của tao cho TCB, rằng tao đánh giá cao cô, và cô nên tự hào về điều đó, thay vì phải tự ti và không tin vào bản thân mình nếu buộc phải thay đổi. Tao muốn cô đi, và ra sức đẩy cô đi. Không phải chỉ vì tao ghét cái cách TCB đối xử với cô bằng một hợp đồng thời vụ nữa, mà vì tao muốn cho cô thấy rằng ở ngoài kia vẫn còn vô vàn những cơ hội khác để cô lựa chọn, và chuẩn bị cho cô đủ để cô có thể chứng tỏ bản thân mình khi được trao những cơ hội bên ngoài ấy.

Cô đột ngột được chuyển sang team khác, chuyển qua chỗ ngồi khác, không một lời báo trước.

Bên team mới, việc sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng không nhiều thứ để gain. Sẽ được về sớm mỗi tối. Và tránh được ánh mắt soi mói của nhiều người. Hợp đồng mới sẽ có lương tăng gấp đôi, tương đương với một người có hơn 2 năm kinh nghiệm, dù cô mới vào chưa nổi 5 tháng. Người thường sẽ thấy tao nên vui. Ừ, nên chứ, khi người tao đào tạo được công nhận như vậy, được nhàn hạ ăn tiền như vậy. Nhưng sao tao chẳng thấy an lòng chút nào cả.

Cô đột ngột được chuyển sang team khác, chuyển qua chỗ ngồi khác, không một lời báo trước.

Việc của team tao, vốn có 3 người, cuối cùng sẽ chỉ mình tao gánh. Trước nhờ có cô mà tao đủ rảnh để nhận thêm việc backup của 2 team nữa, giờ nhận lại, chắc chắn sẽ overload. Thật ra thì tao cũng quen rồi. Cũng như lần ở lại VPB thêm 3 tháng để team sang PVCB yên tâm setup, cũng là gánh nguyên việc của cả team. Giờ cũng vậy, để cô qua team mới yên tâm việc cũ team này không gặp khó khăn.

Cô đột ngột được chuyển sang team khác, chuyển qua chỗ ngồi khác, không một lời báo trước.

Cô nói cô lười thay đổi, nên muốn ở lại. Cô ngại gửi thêm CV đi chỗ khác. Tao muốn đẩy cô đi, nhưng có lẽ quá khó, bởi ý cô không muốn vậy. Ở lại đồng nghĩa với việc sẽ không biết được profile của mình ở tầm nào, không được thử thách thể hiện mình trong những buổi phỏng vấn cân não, và chấp nhận thêm những ngày tháng hợp đồng thời vụ không được đóng bảo hiểm và không có chút quyền lợi nào của nhân viên chính thức. Đó là lí do tao không thấy vui, dù rằng hợp đồng mới của cô đã tốt hơn nhiều. Tao đã nhắc cô rằng cần tự cho mình đường lùi, nhưng cô có lẽ không muốn nghe.

Tao có lẽ sắp phải đi rồi. Rời TCB, tới một nơi khác. Ở nơi mới, sẽ không còn kèm cặp được cô nữa, không che chở được cô nữa, cũng không được nhìn cô trưởng thành hơn mỗi ngày nữa. Nhưng điều đó có lẽ là cần thiết. Để trống 1 slot cho cô lên nhân viên chính thức. Để cô tự phát triển. Và để cô hiểu rằng tao vẫn chỉ muốn tốt nhất cho cô mà thôi.

Lần trước, khi cô phân vân xem có nên làm thời vụ nữa không, tao đã hỏi rằng, mỗi ngày đi làm cô có thấy vui hay không, nhưng cô không trả lời. Giờ thì tao đã thấy đủ để biết cô cảm thấy thế nào ở chỗ làm rồi. Tao cũng từng nói, mỗi ngày đi làm được nhìn thấy cô là tao đủ vui rồi, nhưng có lẽ niềm vui của tao sẽ phải gác lại vậy.

Vì cô là hậu bối dễ thương của tao vậy thôi.

For Sakk #11: Friday

Hờ.

Chuyện là hậu bối dễ thương của tao có nguy cơ không được ký hợp đồng sau 6 tháng thời vụ.

Nói thật là, trong suốt mấy tháng qua, để cho cô học hỏi, tao đã involve cô vào khá nhiều việc vốn chỉ dành cho người có kinh nghiệm, và trực tiếp truyền lại cho cô nhiều trải nghiệm mà không phải ai đi làm cũng nhận ra được. Thực ra là, cũng hơi quá, ở cả lượng kiến thức, cũng như cách che chở của tao.

Vì tao yêu cô, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

Dự án lớn, team có 3 người đại diện làm đầu mối. Là trưởng phòng, là tao, và là cô. Trưởng phòng muốn làm việc nhưng hiểu biết chưa đủ sâu. Tao hiểu chắc nhất nhưng lười (hihi). Còn cô, là người mới, thừa nhiệt huyết nhưng thiếu định hướng. Tao có phần muốn định hướng cho cô, nhưng lại không muốn giới hạn cô trong những cái của mình.

Làm việc cùng nhau, với tư cách là partner hay supervisor, cũng đều đau đầu hết, nhất là khi quan tâm đến người ta. Vì muốn người ta không vấp ngã, lại vẫn muốn người ta học được và trưởng thành. Chẳng thà cứ ích kỷ chỉ biết mình, thì đã dễ chịu hơn nhiều rồi.

Ừ thì đấy, sau mấy tháng training, dù đã chắc mẩm sẽ giữ được ghế cho cô ở chỗ này, cuối cùng lại không còn ghế nào để ngồi nữa. Và, hoặc là cô phải chịu làm nhân viên thời vụ, hoặc thuyên chuyển chỗ khác, và tệ hơn là phải tìm chỗ làm mới. À đương nhiên, lựa chọn thuộc về cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ngày ngày đi làm không còn thấy bóng dáng cô nữa, là đã thấy lòng quặn thắt rồi.

Đêm qua nói chuyện với cô đến gần 2 giờ sáng, cũng chỉ xoay quanh chuyện ấy. Ở hay đi, có giúp cô có cơ hội thuận lợi hơn được không, hay chuyện team sẽ phải làm gì trong trường hợp xấu nhất. Lòng mình, tao đã nói ra, rằng tao không quan tâm người thay thế, cũng không quan tâm đến team hay dự án nữa, chỉ cô mà thôi. Tình cảm tao dành cho cô là thật, và tao chưa bao giờ làm trái lại với tình cảm ấy. Thậm chí chưa bao giờ dối cô, dù chỉ lấy một lần.

Có điều, có những chuyện tao vẫn phải giữ cho riêng mình. Ví như chuyện tao không toàn tâm toàn ý ở đây. Ví như chuyện tao có thể sẽ chuyển chỗ làm rất sớm. Và ví như chuyện tao sẵn sàng đi và bóp team để cơ hội cô bám trụ lại được được nâng cao thêm một chút.

Nhắm mắt lại, tao tưởng tượng ra viễn cảnh mình ra đi. Team sẽ thủng 1 chỗ nặng nề. Nếu còn để cô đi nữa, dự án sẽ khó lòng qua được đoạn khó, và toàn bộ sẽ đổ lên vai anh trưởng phòng. Ở, anh trưởng phòng. Tao không có ác ý, chỉ là tao không quan tâm mà thôi. Không quan tâm đến team, đến dự án, hay bất cứ ai. Chỉ quan tâm cô mà thôi.

“Screw the world. If it’s to protect that smile, I can even become a demon.”

Only her.

Dear Iris #107: Fun things at work

Suýt soát 24 tháng kể từ ngày đầu đi làm, tôi chuyển qua ngân hàng thứ 3. Và là lần đầu xa sếp Nemo.

 

Tôi biết xa team một thời gian là cần thiết. Cho tôi bớt dựa dẫm để trưởng thành. Cho team move qua một chỗ tốt hơn với yêu cầu số nhân sự gói gọn hơn. Việc team có Judas, vốn đâu ai mong muốn, nhưng chúng tôi không đồng ý để nó hủy diệt mình. Ngược lại, mỗi người càng khát khao phải mạnh hơn nữa.

 

Nhất là tôi, Iris ạ.

 

Bank lần này lớn. Lớn một cách đồ sộ, hút lấy nhân sự như một cỗ nam châm hút đinh ốc. Những chỗ như thế, vốn chẳng nhìn thấy những cá nhân, mà chỉ thấy những con robot trong một dây chuyền nặng nề chồng chéo. Kiểu công ty mà chắc chắn không một ai trong team nghĩ đến việc sẽ vào, nếu đặt trong tình thế trước đây. Nhưng không còn nữa, chuyện đã khác rồi, tôi đã chọn nó làm nơi trui rèn trong thời gian tạm tách team. Chỉ cần biết việc ấy tốt trong dài hạn, đủ để tôi sống qua những ngày ăn cơm chan nước mắt rồi.

 

Đấy là tôi nghĩ thế :))

 

Nhưng người tính chẳng bằng trời tính. Cái môi trường ấy tréo ngoeo hơn sức tưởng tượng của kẻ khờ nhiều.

 

Ai mà biết, những người tuyển lại chẳng phải những người dùng, chẳng phải những người coach.

Ai mà biết, senior staff lại toàn người chỉ biết nghĩ cho mình, cậy ma cũ dằn mặt ma mới ngay từ ngày đầu, rồi thì chồng chéo nhau đổ việc lên đầu người mới.

Ai mà biết, phòng toàn những kẻ làm việc tay chân, rồi suốt ngày kêu nhiều việc và đòi chia bớt việc đi, đồng thời cũng không bao giờ quan tâm định hướng của tập thể thế nào, càng bỏ qua việc cải tiến quy trình để có thời gian phát triển cá nhân.

Ai mà biết, cái chốn bần cùng khiến người ta ganh ghét đố kị nhau đến từng phút về sớm hơn, từng giây không nhìn màn hình máy tính, đến mức đặt điều nói xấu nhau lên trên.

Ai mà biết…

 

Nhìn vào những con người trong guồng quay ấy, tôi chỉ thấy thương thay cho họ. Người ta thì giúp nhau giỏi lên và khi đủ giỏi sẽ đi mỗi người mỗi ngả, đây thì dìm nhau xuống để cùng nhau ăn bám tổ chức. Tôi chẳng chấp họ làm gì, chỉ biết nhắc nhở mình đừng để một ngày nhìn lại cũng thấy mình không hơn gì bọn họ mà thôi.

 

Nếu ngập trong mùi rác thải hôi thối, là em, em sẽ làm gì? Xịt nước hoa lên? Bịt mũi lại? Khử mùi rác? Hay sẽ dẹp đống rác đó đi?

Hay đống rác quá lớn và em chỉ cần rời đi chỗ khác mà thôi?