Dear Iris #222.2: Flora (4)

Những tối trò chuyện thoải mái với nàng làm tôi dần không còn để ý đến một điều: Tình cảm này là đơn phương, và nàng chỉ coi tôi như một người bạn tán gẫu mà thôi.

Tôi quan tâm tới nàng, với cái cách tôi quan tâm tới người thương. Cũng không nên thế, bởi dù đúng là nàng là người con gái tôi thương, nhưng chúng tôi chẳng có danh phận ấy. Và vẫn tiếp tục nói thương nàng, mà không biết nàng thấy không thoải mái về câu nói ấy đến nỗi nào.

Chẳng cái dại nào bằng cái dạo này. Một buổi tối cuối tuần giữa tháng 3, tôi hỏi nàng có muốn thử hẹn hò hay không.

Tôi hẳn là gã ngốc, cứ nói thương nàng, mà chẳng biết đặt mình vào suy nghĩ của nàng lúc ấy. Rõ ràng, câu trả lời là không, vì vốn tình cảm của nàng không có chút nào dành cho tôi. Vậy mà tôi cứ cố chấp đòi gọi tên cho một mối quan hệ vốn chẳng đi đến đâu được vì chỉ được cố gắng từ một phía.

“Em còn trả lời, không có nghĩa là có cơ hội đâu.”

“Anh đừng nói lời yêu thương gì hết. Giống như đang coi là bạn bè để tán gẫu, xong bị tát cho một cái vậy đó.”

“Tình cảm của em thì không đồng cảm với của anh được.”

“Em không muốn nói chuyện này nữa.”

“Khi nào anh cảm thấy có thể quản lý tình cảm của mình hơn, và nếu còn muốn nói chuyện, thì nhắn tin cho em.”

Và rồi nàng block mess, để cho tôi thời gian suy nghĩ.

Đương nhiên là tôi không cần suy nghĩ gì thêm cả. Lỗi của tôi, đã quá vô tư. Lỗi của tôi, đã quá vô tâm. Lỗi của tôi, đã quá ích kỷ.

Và tôi biết rằng, tôi không được phép nuông chiều tình cảm của mình nữa.

“Vậy cũng được, làm bạn là đủ rồi. Anh muốn trò chuyện với em, không phải là nói chuyện một mình.”

“Anh sẽ không nhắc lại tình cảm của anh cho em nữa.”

Và tôi giữ lời của mình. Có thể nói chuyện này chuyện kia, chuyện buồn chuyện vui, chuyện gần chuyện xa, nhưng nhất nhất không đả động tới tình cảm của mình dành cho nàng nữa.

Cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, nhưng tôi biết ấy là điều nên làm, vì nàng, và vì mối quan hệ của chúng tôi. Có những ngày đi làm nhiều chuyện chỉ muốn ngắm nàng một chút rồi về sớm. Có những đêm về mệt mỏi chỉ muốn nói thương nàng rồi đi ngủ quên trời quên đất. Nhưng tôi không còn là thằng bé 18 19 lúc nào cũng chỉ biết làm gì cho sướng thân mình.

Thương em quá huhuhu

Advertisement

Dear Iris #222.1: Flora (3)

Tình cảm của tôi, nàng không thể đáp lại được, ấy là điều không thể thay đổi.

Tôi buồn hết một đêm. Rồi một ngày. Rồi một đêm nữa. Hết nguyên cuối tuần. Rồi thêm một ngày làm việc…

Tối ngày đầu tuần, theo thói quen, tôi lại nhắn tin cho nàng. Vu vơ. Nàng cũng đáp lại lấy lệ, rồi bảo, rằng tình cảm của tôi rồi cũng sẽ phai mà thôi, còn thì, trong lúc nhạy cảm, có không muốn nói chuyện thì cứ ngừng lại không sao cả.

Tôi khựng lại.

Nhắm mắt lại. Thở dài một cái. Rồi viết lại những điều tôi vẫn luôn tâm niệm.

“Với anh, tình cảm là cho đi thôi, cũng không cần phải đòi hỏi được đáp lại, vì như vậy chỉ là ích kỷ mà thôi.”

“Vậy nên, cho đến ngày tình cảm của anh phai nhạt mất, có thể để anh tiếp tục yêu em được không?”

Nàng ngập ngừng một chút, rồi đáp một câu “Okay”. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, như thế này, tôi sẽ không buồn nữa, vì vẫn còn được trò chuyện cùng người con gái tôi yêu. Cũng chẳng phải lớn lao gì cho cam, nhưng cảm giác có thể tâm sự được, thực thấy lòng vô cùng nhẹ nhõm.

Cũng không rõ nàng có thấy phiền không, nhưng từ hôm ấy, tôi có một thói quen mới, là trò chuyện với nàng mỗi tối trước khi đi ngủ. Nàng cũng mở lòng hơn đôi chút, không còn chỉ toàn “Bí mật” và “Sao lại hỏi?” như trước nữa. Chuyện cũ, chuyện mới, chuyện gần, chuyện xa, hay những chuyện trời ơi đất hỡi, chẳng đâu ra đâu hết.

Rồi có thêm 1 tin nhắn chào buổi sáng mỗi ngày, một tin hỏi thăm em ngủ có được không. Tôi tự cho là mình đủ thân để làm việc ấy, mà không hỏi lại rằng nàng có thoải mái với việc ấy không ._.

Và rồi, vì vô tâm, tôi dần để tình cảm của mình mất kiểm soát…

(to be continued)

Dear Iris #222: 이대원 클라쓰

Cuối tuần rảnh háng, ngồi cày hết nguyên series Itaewon Class ._.

(spoilers below)

Korean drama ấy mà, trắng đen phân biệt rõ ràng, tốt xấu rõ ràng, chính phụ rõ ràng. Plot twist thì có, mà plot armor thì dày vl dày. Skip qua hết những tháng ngày khó khăn nhưng tẻ nhạt, để chỉ focus vào những đoạn có mâu thuẫn, kiểu như ngủ một giấc dậy đến cuối phim sẽ có hậu vậy :v Nên cũng gọi là xem giải trí thôi :)) nhưng không có nghĩa là mọi thứ đều không phản ánh đúng những thứ tai nghe mắt thấy ngoài đời.

Là những đấu đá, những toan tính, những mưu kế, những vận động đằng sau sân khấu. Là những tư tưởng, những quyết tâm, những tự trọng, và những tư tưởng báo thù không dứt. Những tháng ngày vất vả, những đêm dài thao thức, những tháng năm nếm mật nằm gai.

Và là tình yêu.

Tình cảm của Park Sae Ro Yi cho Oh Soo Ah có thật không, khi anh chỉ biết nói mình thích chị mà không có hành động nào tỏ ra điều ấy cả?

Tình cảm của Jang Geun Won cho Oh Soo Ah có thật không, khi anh chỉ biết mở lời mà không bao giờ được đáp lại?

Tình cảm của Oh Soo Ah cho Sae Ro Yi có thật không, khi chị chỉ biết để anh thích mình, lấy một vài bữa ăn, một vài bữa rượu với tư cách bạn bè?

Tình cảm của Jang Geun Soo cho Jo Yi Seo có thật không, khi cậu chỉ biết chia sẻ tâm sự với cô như một người bạn thân, chẳng hề dứt khoát tiến tới? Là vì cậu quá trẻ con, hay tính cậu vốn không hợp việc đeo đuổi trực tiếp, nên không đến được?

Tình cảm của Sae Ro Yi cho Yi Seo có thật không, khi mà phần lớn phim chỉ thấy anh nói thích Soo Ah mà không đoái hoài gì đến cô, để cho bao nhiêu năm Yi Seo cố gắng chỉ với một niềm tin vô lý? Tự dưng nói vì cậu em Geun Soo mà giấu tình cảm của mình, chẳng phải vốn đã là một tình cảm chín ép hay sao?

Jang Geun Won, vì một lỗi lầm không sửa chữa mà bị Soo Ah ghét, rồi năm lần bảy lượt bị cô bóc mẽ nhưng chẳng hề oán giận lại lấy một lần, cũng chẳng một lần có ý định làm cô đau. Đó không phải tình yêu thì là gì?

Jang Geun Soo, yêu bao lâu mà chẳng nhận lại chút phản ứng gì cả, chỉ là những lời phũ phàng hay những trách móc về cố gắng của cậu, nhưng không hề lấy đó mà bớt đi chút tình, vẫn mang tính mạng ra bảo vệ cô những lúc sống còn, vẫn muốn cô khoẻ mạnh và hạnh phúc dù cho điều ấy đồng nghĩa với việc phải để cô bên người đàn ông khác. Đó không phải tình yêu thì là gì?

Park Sae Ro Yi, vốn được những người xung quanh tôn trọng vì trước sau như một, luôn kiên định với đức tin và định hướng của mình, cuối cùng lại sẵn sàng quỳ gối trước kẻ thù không đợi trời chung, vì tính mạng của Yi Seo đang bị đe doạ. Không một chút do dự, không một suy nghĩ thứ 2, không màng đến cái tôi, bỏ cả tính mạng, vì một cô gái. Đó không phải tình yêu thì là gì hả em?

Tình yêu có cho người ta sức mạnh không? Tôi thì nghĩ là không đâu em ạ. Nhưng chắc chắn nó cho người ta dũng khí, sự quyết tâm, và một lòng muốn người mình yêu được bình an và hạnh phúc. Có trớ trêu không, khi một thứ bất định như cảm xúc lại có thể tác động đến con người một cách mãnh liệt như vậy?

———-

Xem phim, tôi nhìn thấy hình ảnh mình trong đó. Không phải anh Park, cũng không phải cậu lớn Geun Won, mà là cậu nhóc Geun Soo. Cậu bé đứng sau quan tâm Yi Seo hết mực, nhưng lại toàn chỉ thấy cô dành ánh mắt cho người đàn ông khác. Geun Soo có ghét anh Park vì tình cảm của Yi Seo chỉ dành cho anh không, tôi không rõ, nhưng nếu phải đoán, thì tôi tin rằng không thể không có. Vì tình yêu cho Yi Seo mà cậu trưởng thành thêm nhiều phần, nhưng cũng không có nghĩa tình cảm đó được đáp lại.

Với Geun Soo, có lẽ Yi Seo chính là tình đầu. Không phải do đó là người đầu tiên cậu thích, cũng càng không phải hai người đã có chút hẹn hò gì, mà đơn giản là người mà sau này cậu có yêu ai, cũng không thể không so sáng lại. Như quãng thanh xuân tôi chỉ biết nhìn Hat-chan từ xa mà chẳng thể chạm tới, sau không thể nào có lại được. Những nỗi đau có thể quên, nhưng tình cảm của tôi những năm tháng ấy, có lẽ không bao giờ tôi quên nổi.

Và thấy em vui là đủ rồi…

Dear Iris #221: 相思

Hồng đậu sinh nam quốc

Thị ngận diêu viễn đích sự tình.

Tương tư toán thập yêu,

Tảo vô nhân tại ý.

Cũng đã lâu rồi, lòng tưởng như sắt như đá, tưởng như đã không thể mở lòng được nữa. Phàm như nước lạnh đã vùi vào đất, không còn chảy qua sông qua suối nữa rồi. Bảo rằng tình yêu chỉ là hư ảo vô thật, lâu đến nỗi không còn nhớ cảm giác yêu là gì nữa.

Tuý ngoạ bất dạ thành,

Xử xử nghê hồng.

Tửu bôi trung hảo nhất phiến lạm lạm phong tình.

Bỗng một ngày đến, trong lòng bỗng sinh tình. Người say tình như say rượu. Giữa thành phố tỉnh táo lại lạc một người say, há chẳng phải chuyện lạ hay sao. Nhấc chén rượu lên, uống một hớp, cạn một ly. Đỏ mặt, tự nhận vì rượu mà say. Chén rượu tràn ly, như tình cảm chẳng thể giữ mãi trong lòng được.

Tối khẳng vong khước cổ nhân thi,

Tối bất tiết nhất cố thị tương tư.

Rượu tràn ly thì thấm vào đất. Tình không tỏ, bỗng hoá thành thơ.

Thủ trứ ái phạ nhân tiếu,

Hoàn phạ nhân khán thanh.

Có tình, mà lại sợ người biết. Có tình, mà lại sợ người đời cười chê. Thành ra chỉ là đơn phương chút tình không khoả, không hay.

Xuân hựu lai khán hồng đậu khai,

Cánh bất kiến hữu tình nhân khứ thải,

Đến khi xuân tới, khi đậu đỏ đã chín trên cây, cũng chẳng thể đưa tay ra hái. Hỏi ai, vì mình khó, người khó hay cuộc đời khó…

Yên hoa ủng trứ phong lưu chân tình bất tại.

Vì mải mê quyến luyến, vì mải nhớ mải nhung, vì trăng vì gió vì hoa, rồi có hỏi đến tình nữa hay không. Hỏi có còn thương người như ngày đầu, hay chỉ còn những râu ria vẽ ra. Hỏi rằng hạt đậu đỏ năm xưa có còn là nó nữa không, hay giờ cây con ra quả chỉ còn là cái bóng vô hồn mà thôi…

Dear Iris #220: Smile

Đợt này đi làm, tự dưng ôm thêm 1 ít việc. À ừ, không phải 1 mà là 2, mà cũng không ít lắm. Cũng hơi mệt. Mà âu cũng là cơ hội để phát triển cá nhân, cho đỡ xấu hổ với cái danh lính đánh thuê lâu năm, để đỡ ì lại như thời gian trước.

Chiều buồn buồn, đặt công việc sang một bên, mở Instagram, mục Saved. Không xem Deep, không Quotes, không phải Beautiful, mà lướt lại 1 chút Made me smile. Cũng không nhiều post lắm, nhưng mỗi post đều khiến tâm trí nhẹ nhàng hơn một chút, theo những cách khác nhau, nhưng đều bất ngờ theo một cách nào đó.

Trong mấy post, có 1 cái của Lê Bích. Hơi giật mình, vì cũng lâu lâu không thấy post của page này trên Insta, tại chủ yếu nó hoạt động trên Facebook. Đọc, cũng vui, lại lên FB xem post của nó một chút cho đỡ rầu :))

Tôi may mắn được gặp anh Tuấn Linh, người đứng đằng sau nhân vật Lê Bích, từ hồi anh còn làm cho TADA Project. Anh có nói, nhân vật chính của những bức tranh trào phúng của anh, không đâu xa, chính là mỗi con người hiện đại vậy, rằng anh vẽ ra để chúng ta có thể tự cười vào mặt chính bản thân mình, nhờ đó cuộc sống sẽ vui hơn một chút.

“Đời, về cơ bản là buồn… cười.” là tên cuốn sách đầu tiên của Lê Bích. Đợt đấy ra sách đã mua luôn, tiếc là không xin được chữ ký của anh Linh. Nói chung gối đầu giường trong những thời gian thế này được 😊 Cũng giống như trước đây có “Ngược chiều vun vút” của anh Dâu, hay sau này có “Hỏi xoắn đáp cong” của Nam Thanh, đều là những cuốn cười vào những chuyện mà ai cũng đều trải qua, chỉ là người ta không để ý đủ để vẽ những nét trào phúng lên chúng vậy.

Tháng ba mùa xuân, trời bớt một chút mưa, thêm một chút nắng, lắng lại một chút mây. Đường phố hơi thưa thớt một chút vì dịch, người ta hơi hối hả một chút vì mưu sinh. Chỉ mong ai dừng chân lại một chút, để nhớ rằng: Đời về cơ bản là buồn…

Cười.

Dear Iris #219.2: Flora (E)

Trong một thế giới đầy rẫy dối trá và lừa lọc, xin lỗi em vì tình cảm tôi dành cho em là thật.

Biến đổi khí hậu, rồi thành ra các thảm hoạ thiên nhiên. Cháy rừng, bão lũ, hạn hán, băng tan. Bệnh dịch hoành hành. Rồi thì con người gây ô nhiễm không khí, xả rác thải không phân huỷ được ra đại dương… Loài người không biết chừng sẽ tuyệt chủng chỉ sau vài thế hệ nữa.

Knowing all those dark clouds, there is only one future that I dream about, that is for her to be my Eternity.

Nothing else matters.

Dear Iris #219.1: Flora (2)

They said that I’m an attention whore. They don’t know that it’s only her attention that I’m after.

Every single one of my stories.

Well, non of them got her attention 😭😭😭

Cũng không hẳn là điều đáng ngạc nhiên. Chỉ là hơi thất vọng thôi. Tôi đoán rằng nàng biết ý nên muốn né tránh.

Và kiểu gì thì kiểu, lời không nói ra rõ ràng thì có lẽ mọi chuyện sẽ mãi vô nghĩa như hai người dưng qua đường vậy thôi.

Tôi nói lời yêu nàng, vốn đã là một việc khá bất ngờ. Bởi tôi chẳng bao giờ nói yêu với crush nào của mình, mà giờ lại sẵn sàng nói thẳng vậy. Tôi biết, rằng nếu không mở lời lần này thì sẽ tiếc mãi về sau. Và, như thể tìm lại được thằng bé vô tư chỉ biết yêu hết mình và không tính toán thiệt hơn, tôi không còn quan tâm kết quả ra sao nữa.

“Tình cảm này em không thể nhận được.” nàng đáp.

Yêu đơn phương. Buồn chứ, nhưng làm sao làm khác nổi. Tình yêu đâu có đúng sai, đâu có lý trí, làm sao có chọn lựa. Vì yêu là yêu thôi, ai giải thích cho nổi.

Giữa việc không thổ lộ để tránh câu trả lời phũ phàng, và tỏ tình để ăn trái đắng, có lẽ không thể đoán nổi lựa chọn nào là tốt hơn. Có thể mọi chuyện sẽ khác, hoặc không, nhưng nhờ cuộc trò chuyện hôm ấy, lòng tôi ít nhất cũng đã nhẹ nhõm hơn, không phải giữ mọi cảm xúc trong đáy lòng mình nữa. Và ít nhất chúng tôi có thể trò chuyện như những người bạn…

Mọi rắc rối bắt đầu từ đây…

(to be continued)

Dear Iris #219: The color of time

♪ Tháng ba bất chợt một ngày trắng tinh hoa sưa về đây ♫

Hà Nội bước vào đầu tháng 3, cũng là những ngày hoa sưa nở trắng những con phố. Không biết tự bao giờ, tôi đã tự nhận tháng 3 là tháng của mình, của Con Cá, rồi để đôi chân mình lang thang kiếm tìm màu sắc mùa này của thành phố tôi yêu.

Màu trắng của hoa sưa, đối với tôi, là một thứ màu mang lại cảm giác bình yên đến lạ. Thả bộ trên những con phố buổi tan tầm, đón một chút gió se còn sót lại, lắng nghe tiếng xào xạc của những tán cây cao, để rồi ngước nhìn lên, tâm hồn thấm đẫm màu trắng của hoa giữa sắc trời xanh dịu dàng. Chỉ cần thế thôi là mọi muộn phiền tan biến, lòng người an yên.

——-

Tôi không sinh ra ở thành phố này. Sự thật là, tính ra, thời gian tôi sống ở đây mới chỉ vượt quá 10 năm một chút xíu mà thôi. Thế nhưng, thiết nghĩ, lấy thời gian ra để đong đếm tình cảm thì quả là máy móc và áp đặt. Tình yêu của tôi dành cho Hà Nội, vốn chưa bao giờ tôi nghi ngờ. Dù rằng cảm xúc khó định nghĩa, có đong đếm, khó tìm lý do. Nếu ai có hỏi, vì đâu tôi yêu, có lẽ tôi cũng chẳng thể tìm được câu trả lời xác đáng. Có thể là vườn thú Thủ Lệ đón tôi ngày đầu tôi ghé Hà Nội hồi còn bé, có thể là con đường Nguyễn Trãi đông nghẹt xe máy những ngày tôi từ quê lên đây thi cấp 3, có thể là phòng thuê nhỏ xíu của ba những tháng một mình ba xa gia đình để đảm nhận công tác mới. Rồi có thể là căn nhà thuê ẩm thấp trong một ngóc ngách nhỏ trên đường Kim Mã mà nhà tôi ở khi còn chưa tìm được chỗ nào ưng ý, có thể là bờ hồ Giảng Võ những ngày đón em tôi chiều tan lớp, hay những chiều hoàng hôn ráng vàng bên bờ hồ Thủ Lệ. Phải chăng là lớp học cấp 3 cũ kĩ, hoặc nhà thể dục bỏ trống mà chúng tôi vẫn hay trốn tiết toán đi ra đá bóng, hay thư viện bí mật mà lũ chúng tôi lấy cớ đội tuyển để trốn vào. Có khi là những con phố, những tán cây, những di tích, những bảo tàng. Lại chăng là những con người bình dị mỗi sáng sớm, hay những cuốc xe vội vàng về chiều muộn cho kịp bữa tối với gia đình. Hay có thể là em…

——-

Hôm qua, cùng sư phụ và sư huynh lang thang trên những con phố nhỏ, bất giác tôi không thể ngừng nói về lịch sử những con phố mỗi khi đi qua, về những con người, những sự tích, và những câu chuyện làm nên những danh xưng. Cũng không hẳn là để khoe khoang gì, chỉ muốn người khách đến hiểu thêm một chút về Hà Nội, đối với tôi, là đã đủ vui trong lòng rồi. Mấy thầy trò dạo chơi suốt một buổi, ghé qua nhiều chỗ mang dấu tích của thời cũ, luận đàm về ảnh hưởng của thời gian. Phố xá, những quán cũ, những góc nhỏ, những bác bán hàng nhiều tuổi, tất cả cùng vẽ lên một khung cảnh rất riêng cho thành phố này. Chúng tôi đi tìm những thứ tưởng như đã bị lãng quên trong cái nhịp xô bồ của một phố thị còn đang trên đà phát triển mạnh mẽ, để rồi xuýt xoa cho những gì còn giữ lại được…

Người ta nói, tình yêu vốn không cần lúc nào cũng phải khoe khoang, cũng phải nói ra lời. Ấy vậy mà, vẫn cần những dịp để tôn vinh, để ghi nhớ. Như ngày sinh nhật của thành phố, người ta chăng băng rôn chào mừng. Hay như sinh nhật của tôi, tôi lại lặn lội đi tìm lại những góc nhỏ của riêng mình trong thành phố này vậy…