Dear Iris #287: Time

Em à,

Chúng ta đã quá quen với việc đong đến thời gian bằng ngày bằng tháng bằng năm, bằng giờ bằng phút bằng giây, em nhỉ? Hai mươi tám tuổi, đi làm ở chỗ hiện tại được mười một tháng, tám ngày nữa có lương, còn sáu tiếng năm mươi phút nữa đồng hồ báo thức sẽ kêu, kêu đủ ba mươi giây sẽ chuyển chế độ…

How long is long? How short is short?

Một giờ nghe sếp mắng, rất dài. Một ngày cực nhọc làm việc không ra kết quả, rất dài. Một tuần bộn bề với âu lo, rất dài. Một tháng chờ chuyển chỗ làm, rất dài. Một năm đợi nhập học, rất dài. Một thập kỷ lớn lên. Một thế kỷ chuyển xoay chóng mặt…

Một giờ làm bài thi, quá ngắn. Một ngày còn được nhìn thấy nàng, quá ngắn. Một tuần chạy deadline, quá ngắn. Một tháng chuyển tiếp công việc, quá ngắn. Một năm đi du học, quá ngắn. Một thập kỷ nhìn ba mẹ già đi. Một thế kỷ đến lúc loài người không thể sống được ở Trái Đất nữa…

Thời gian của vũ trụ quá mênh mang, còn cuộc đời con người quá hữu hạn. “Em ơi có bao nhiêu, sáu mươi năm cuộc đời…” Nhưng có thực được sáu mươi năm, khi ngoài kia thế giới hỗn loạn. Giữa những ô nhiễm, những thảm họa tự nhiên, những chiến tranh, những dịch bệnh. Hôm trước tôi đọc một cô công nhân trẻ vì dịch bệnh mà ra đi sau ít ngày, nay tôi đọc một cậu thầy giáo trẻ cũng bỏ mạng sau khi tiêm vaccine chỉ sau 39 giờ. Ta nào có biết được, ngày ta không còn trên cõi đời này liệu có đến sớm hay muộn, hả em?

Mỗi ngày qua đi, ta lại gần hơn với ngày cuối cùng của cuộc đời mình, là bớt đi một ngày tôi còn có thể viết cho em những bức thư để đó.

Cuộc đời tôi có thể sẽ rất ngắn. Ngắn đến độ chẳng cho tôi thời gian để tiếc thương cho những tương lai tôi chẳng thể chứng kiến, chẳng đủ để nói một lời chia tay, chẳng màng đến người có cảm thấy thế nào…

Cuộc đời tôi cũng có thể sẽ rất dài. Dài đến nỗi tôi phải trải qua những ngày không còn nhớ mặt, không còn nhận ra giọng nói của cô nữa, và ngày ngày cứ trôi qua trống rỗng vô hồn…

Cuộc đời tôi có thể…

Ngoành đi ngoảnh lại, đã chẳng còn cảm thấy gì nữa rồi…

Leave a comment