Dear Iris #139: As it happens

Tháng 12, 2015.

 

Người ta nhìn lên lịch và bảo nhau rằng, mùa đông rồi đấy. Ấy thế mà, ngoài đường nắng vẫn trải vàng ruộm, con nít vẫn mặc quần đùi áo cộc mà không sợ bị cha mẹ mắng. Thực là một mùa đông nóng đến khó chịu.

 

Thằng bé bất giác nhếch mép cười buồn. Mùa đông mà, trời phải lạnh chứ. Người ta vốn quen với việc mùa này bước ra khỏi nhà là thấy gió lạnh rồi. Phải hà hơi thấy khói trắng trong không khí. Phải có chút sương mờ buổi sáng sớm. Và phải nhớ dặn nhau ra đường mặc cho đủ ấm.

 

Nhưng lạnh như thế, với nó chắc chắn chưa đủ!

 

Nó vừa nhận thư từ chối từ trường Michigan State. Bức thư gọn lỏn chấm dứt chuỗi ngày dài mong ngóng của nó. Những ngày mà mỗi khi nhắm mắt lại, nó đều nhìn thấy mình ở ngôi trường mơ ước ấy…

 

——-

 

Khóa học 12 tháng ở Michigan State bắt đầu chỉ vài ngày sau ngày Tết dương lịch. Ấy là những ngày lạnh nhất trong năm. Tuyết phủ kín những tán cây, rặng cỏ. Ngày dài 9 tiếng còn đêm ngắn 15 tiếng. Chuyến xe từ sân bay chạy về trường lúc nửa đêm chậm chạp lăn bánh để tránh những điều không may trên đường trơn trượt. Một tiếng trên xe qua những con đường dài hun hút dẫn đến kí túc xá vẫn sáng đèn. Tiếng rì rầm từ những cô cậu sinh viên mới đón chuyến bay cuối ngày đến đây không đủ làm không khí bớt lạnh. Mùa đông thực là một mùa buồn. Rất buồn.

 

Sáng một ngày đầu năm không phải đi học, có một cậu bé nhỏ người mặc chiếc áo trùm đầu tối màu chạy ngang qua con đường bên sông Red Cedal. Ấy là ngày nghỉ, nên cậu chỉ định lang thang chút ít, mong cho mình lạc đường giữa thế giới mới mà cậu sẽ ghé lại suốt 12 tháng này, nhưng cái lạnh không cho phép cậu thả bộ được. Từng thớ cơ chỉ chực run lên theo mỗi nhịp thở của cậu. Nhắm mắt lại, cậu nhớ về nhà, về gia đình và bạn bè ở thành phố ấy, nơi mà cách đó ít lâu cậu còn tận hưởng cuộc sống vô lo vô nghĩ, mà giờ đã xa nửa vòng trái đất.

 

 

 

——-

 

Kết thúc nhiều tháng mong ngóng với những giấc ngủ chập chờn. Những giấc mơ về những mùa vàng ôn đới. Những quyết tâm và cố gắng nó vẫn nhủ thầm hàng đêm.

 

Thế là hết.

 

Nó trân trân nhìn vào màn hình, đọc đi đọc lại những con chữ vô cảm. Người ta từ chối nó rồi. Nó sẽ không còn có cái tương lai ấy nữa. Nó sẽ chỉ chôn chân ở đất nước này mà thôi. Mà có khi, chỉ ở thành phố này mà thôi. Và rồi nó sẽ kiếm một công việc ổn định ở một công ty nhàm chán nào đó, làm việc chăm chỉ ban ngày và tự thưởng cho mình những giấc ngủ ngon không mộng mị ban đêm. Thời gian sẽ trôi và nó thì như con cá thả mình theo con nước ấy, trôi đi đâu vô định…

 

Hoặc không.

 

——-

 

Nó đóng cửa phòng lại và đi ra. Tắt điện thoại và leo lên sân thượng, bịt mắt lại và ngủ hết nguyên một buổi chiều mùa đông. Cái mùa đông nóng bức này chẳng thể làm người ta bất giác thức giấc vì gió lạnh lướt trên làn da được. Cứ thế, giấc ngủ chóng qua, nó quay lại với một bữa tối vừa miệng và thêm một đêm ngon lành.

 

Sáng hôm sau, nó dậy sớm, ra ngoài đón chút nắng, rồi nhảy lên một chuyến xe buýt vắng người lên phố. Nó nhìn đường. Nó nhìn người. Nó nhìn những chuyến xe vội vã giữa phố ban sáng. Nó nhìn những tấm áo gió lướt qua mình. Nhìn hay không, mọi thứ vẫn chuyển động. “Time goes on”, người ta nói vậy. Nó vừa có một quãng thời gian với trải nghiệm không hề dễ chịu gì, nhưng đủ để nhắc nó mở mắt ra và nhìn thế giới theo một cách khác. Và nó sẽ phải nhìn ra xa hơn.

 

——-

 

Nó viết con số 2018 lên tờ giấy nhớ, gạch chân 2 lần, rồi dán lên cạnh chữ “Toukon” mà chị Ame viết tặng nó đợt trước.

 

Trên bàn, một cuốn sổ nhỏ bắt đầu có những dòng chữ đầu tiên.