For Sakk #10: Mobilis in mobili

Xấp xỉ 6 tháng sau ngày tao bắt đầu đi làm ở VPBank, tao bị gài cú lớn lần đầu tiên :))

Trưởng phòng bên cạnh hỏi thăm tiến độ ETL và tình trạng chạy hệ thống F1 hàng ngày. Tao, với cái sự ngây thơ của đứa cả ngày chỉ biết cắm đầu vào làm việc, ngoan ngoãn trả lời với tất cả sự chăm chút cho server của mình. 2 ngày sau, toàn bộ những thông tin tao provide được chuyển tiếp lên Giám đốc trung tâm, dưới một cái email phàn nàn về việc phòng DG dành quá nhiều thời gian cho datamart mà bỏ bê team ETL, ảnh hưởng đến dữ liệu toàn trung tâm.

Chiều hôm ấy, tao ra chỗ sếp Nemo, ngồi cạnh mếu máo trình bày. Rằng việc là bất khả kháng, rằng có allocate thêm người cho team tao cũng không giải quyết được, rồi thì hứa lên hứa xuống sẽ tìm cách giải quyết.

Mày biết sếp đáp thế nào không?

“Là lỗi của anh cả.” – anh nói.

“Tuyển em về, rồi phân việc như thế, là anh quyết định cả. Phân team thế nào, cũng là anh.”

“Không báo trước cho em để em không nhận ra mâu thuẫn của phòng bên cạnh với phòng mình, chắc chắn tại anh.”

“Để cho nó có cơ hội đâm sau lưng mình như vậy, cũng là anh cả.”

“Nhưng vậy thôi. Em cứ làm tốt việc của mình là được. Chiều nay họp với Vivek, anh xử lí nó sau.”

“Chỉ là, nếu đã biết nó có ác ý với mình, thì em làm gì cũng nên để mình có cửa lùi, đừng để nó có cơ hội đâm mình thêm phát nữa. Không phải chỉ cho mình, mà cả cho những người xung quanh em nữa.”

———-

Tao làm cùng sếp được suýt soát 2 năm. Và đã quá 2 năm từ lúc tao tách ra khỏi team. Không phải vì không muốn dưới trướng anh nữa, mà ấy là lúc team bắt buộc phải có người hy sinh để giữ được số người cần thiết tối thiểu. Là lúc anh buồn, nói rằng anh vẫn giữ lời hứa cưu mang từng đứa khi có biến xảy ra, chỉ là việc anh quá tin tưởng rằng team không có phản đồ, để rồi hỏng cả kế hoạch lớn. Anh gửi tao đi đôi chỗ người quen, rồi sắp xếp để đi phỏng vấn.

Đợt ấy, tình cờ có chỗ khác cũng gọi, không phải chỗ anh quen người, nhưng là nơi anh từng sáng lập. Anh không recommend, nhưng anh cũng nói rằng quyền quyết định luôn luôn ở chỗ tao, rằng anh tin ở đâu thì tao cũng sẽ làm việc được thôi. Có nhiều thứ anh muốn truyền đạt cho tao mà không cần tao phải trải nghiệm cái đắng, nhưng hẳn là một lần chịu đắng cũng là kinh nghiệm tốt.

Tao tạm biệt anh, về chỗ làm mới. Vẫn join team mỗi buổi ăn uống hàng tháng. Đắng, như anh nói. Nhiều đêm dấm dứt hỏi tại sao mình lại quyết định vào một nơi thế này, rồi lại tự an ủi rằng ít ra giờ team đã ổn hơn. Và vậy thôi.

8 tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, và đến ngày tao rời quê hương để đi học xa nhà. Cảm ơn anh và những tháng ngày được tạo điều kiện để làm hồ sơ. Và cũng giữ đúng dự định đi học đã trao đổi với anh từ ngày đầu gặp nhau trong phòng phỏng vấn.

[…]

Ngày tao trở về. Gọi cho anh đầu tiên. Sáng thứ 7, anh ở nhà trông cháu :)) đôi câu trao đổi, vài câu bâng quơ, anh hẹn hôm sau gặp trực tiếp.

Sáng hôm sau, bên cốc cà phê, anh trải lại toàn bộ những thứ anh đang làm. Những thứ team đang làm. Những điều anh đang trăn trở. Anh đang cần người, và anh có chỗ để tao có thể fit vào được, ở cả team anh, team bạn này bạn kia của anh. Và tất nhiên, vẫn câu nói quen thuộc, rằng anh chỉ có thể đưa option, còn lựa chọn thế nào luôn luôn ở tao.

Tao đi phỏng vấn vào chỗ anh, đơn giản, rồi nhận được offer, nhưng không chấp nhận. Thay vào đó, tao quay lại chỗ làm cũ, nơi đã nhận tao trong những tháng anh không thể cưu mang được. Để trả nợ ân nghĩa một người, tao thầm nhủ, cũng là câu trả lời cho mọi đồng nghiệp cũ về việc tại sao lại quay lại một nơi như thế. Phải, tao biết chứ, chẳng còn gì để gain ở đó nữa, chỉ là ân nghĩa thì phải trả mà thôi.

5 tháng, công việc cũng không bận bịu, cũng đủ được tôn trọng. Cách làm việc của tao, thành thực mà nói, chịu nhiều ảnh hưởng của anh. Được làm quân của một người mạnh như anh, vốn là một sự may mắn khó tìm. Nhưng làm việc cho những người khác không được như vậy, lại cho tao thấy được giá trị của sự may mắn đó.

Ngày sếp đi lần đầu, tao than với Tùng về chị manager mới, Tùng chỉ đáp một câu, rằng sếp không mạnh thì mình phải mạnh vậy. Và điều ấy không phải chỉ để bảo vệ mình, mà cho những người xung quanh nữa. Đương nhiên, phải biết được chính xác giá trị của mình, đừng có để chủ quan quá đáng.

Tao đã trưởng thành nhiều từ ngày rời vòng tay sếp, và chắc chắn vẫn còn phải mạnh thêm nhiều nữa 🙂

Advertisement

Dear Iris #85: The Gemini Boss

Tôi chưa bao giờ hết bất ngờ về anh sếp của mình. Thực sự.

 

Chúng tôi sẽ sớm rời PVCB để chuyên tâm làm starup. Một startup sẽ đổi đời tất cả chúng tôi chỉ trong vài năm. Có điều, nó mâu thuẫn với kế hoạch học hành của tôi. nói thế là còn nhẹ nhàng, bởi thực tế chúng là 2 kế hoạch dẫm lên chân nhau.

 

Tôi là đứa được cưng nhất trong team, cũng là có tiềm năng lớn nhất giúp team lớn mạnh hơn. Vì rất nhiều lý do. Tôi biết vậy.

 

Vậy em có đoán được Mr. Nemo sẽ phản ứng thế nào khi tôi nhắc lại kế hoạch đi học của mình không?

 

———————

 

Tôi hoàn toàn expect là sẽ bị níu kéo ít nhiều. Thế nên khỏi cần làm anh ấy mất thời gian cho một câu hỏi vô nghĩa như là “Ý anh thế nào?” nữa.

 

– Nếu đặt anh vào vị trí của em lúc này, anh sẽ quyết định thế nào? – tôi đi thẳng vào vấn đề.

 

Anh Nemo dừng lại một giây, rồi tít mắt cười.

 

– Tao sẽ đi học. Bằng mọi giá. Không phải suy nghĩ gì cả.

 

Trong cuộc nói chuyện nhiều tiếng đồng hồ sau đó, tôi cảm giác anh ấy đang sống lại những ngày tháng khắc khổ nơi xứ người. Anh ấy đã vượt qua tất cả và không bao giờ hối tiếc về quyết định rời quê hương để trưởng thành. Rất cá nhân, và rất ích kỷ.

Anh không nhắc gì về startup của team nữa, nhưng tôi hiểu anh đang ám chỉ điều gì. Rằng startup sẽ mang lại cho chúng tôi rất nhiều tiền, nhưng anh biết tôi cũng giống anh, coi tiền là thứ yếu. Anh biết điều gì mới là quan trọng, và hướng tôi xoay quanh những điều ấy. Buồn cười làm sao, khi mà anh khuyên tôi cứ bỏ team mà đi, thì vẫn cho tôi biết rằng team sẽ hỗ trợ tôi hết mức có thể.

 

Hahah.

 

Tôi chưa bao giờ hết bất ngờ về anh sếp của mình. Chưa bao giờ…