Dear Iris #215: Someday I’ll find my way back to where your name is written in the sand

Em ạ,

Hôm qua, có một cô bạn đồng nghiệp thông báo tháng sau sẽ vào miền Trung đi biển một chuyến. Cùng lên danh sách những điểm đến, cũng lên kế hoạch thuê xe máy vi vu, cũng tính sáng sớm dậy đón bình minh trên bờ biển cát trắng.

———-

Tâm trí tôi quay lại những tháng ngày bên bờ biển của nhiều năm trước. Nha Trang. Bình Ba. Bình Hưng và Bình Lập. Biển miền Trung nước ngắt một màu xanh, hòa cả vào màu trời mùa hạ trong vắt, cứ như thể một tay họa sĩ lãng mạn nào đó đã áp cái màu lãng mạn ấy lên biển trời vậy.

2016, là những đêm dài tâm sự trên những bãi Nồm, là những sáng sớm chạy bộ lên bãi Chướng ngắm bình minh muộn. Hơn chục đứa trẻ lớn trải lòng mình lên cát, bên những chai bia mặn mùi của biển. Những câu chuyện tưởng chừng chẳng thể kể cho ai, để rồi mấy ngày bên nhau không dứt khiến cho con người ta dễ mở lòng hơn bao giờ hết. Năm ấy, nguyên một lứa 93 vừa mới ra trường, cùng nhau làm việc một chỗ, cùng đi biển một nơi. Là lần đầu không nhìn nhau như đồng nghiệp đơn thuần, mà như bạn bè lâu năm cũ vậy. Không khoảng cách, cả về thể chất và tâm hồn. Chuyện quá khứ, mộng ước tương lai, hay những đêm say tưởng chừng dài không bao giờ kết. Giờ qua giờ dạo chơi trên bãi biển đêm muộn, hay những lời tâm sự riêng không còn biết đến trời trăng trên đầu. “Cho tuổi xuân chẳng thắm lại đôi lần.” Chúng tôi khắc ghi những ký ức ấy trong tim, hứa với nhau sẽ không quên dù chỉ một phút giây. Nao lòng.

2017, những đứa trẻ năm trước đã trưởng thành hơn đôi chút. Đã rõ những chuyến phượt vượt ngày vượt đêm, vượt qua những cung đường uốn lượn giữa bên núi bên biển. Nhiều người hơn. Nhiều kinh nghiệm hơn. Nhiều những kế hoạch hơn. Nhiều những phiêu lưu hơn. Có đứa đã so sánh hai chuyến đi như những cuộc tình vậy. Cuộc tình đầu tiên trao cho nhau ngây thơ bao nhiêu, thì lần sau lại lấy tất cả những trưởng thành để bù đắp cho những lần đầu không thể có lại. Cứ vậy, chuẩn bị kĩ hơn, lên lịch trình khít hơn, đi nhiều hơn. Nhưng dường như cũng vì vậy mà thời gian dành cho nhau bớt đi. Chỉ còn lại từng nhóm nhỏ giao lưu với nhau, chứ chẳng còn những đêm quây quần cả lũ bên bờ biển nữa. Chỉ còn những cuộc bài, cuộc rượu, cuộc leo thác đơn lẻ. Một vài tấm ảnh check in ở những chỗ xe đưa tận nơi. Và vậy thôi. Tôi may mắn vớt lại được những buổi sáng đón bình minh trên bãi biển hay bên ngọn hải đăng của đảo nhỏ neo người. Nhưng chỉ vậy thôi không hơn.

Hai năm. Hai chuyến đi. Hai câu chuyện. Hai thái cực. Cùng một địa điểm, nhưng tưởng như khác nhau như mặt trăng và mặt trời. Như ngày và đêm. Như biển và trời. Nhìn như một nhưng không khi nào thực sự chạm được đến nhau…

Tôi viết vu vơ lên cát, hỏi chăng đến bao giờ mới quay lại lần nữa.

Dear Iris #1: Me and my boat

Hà Nội, một ngày đông chớm nắng.

 

Không biết em có thấy tôi mâu thuẫn không, khi mà miệng tôi thì nói rằng tôi tìm thấy em vào một ngày mưa, mà tay tôi lại đang đặt bút viết bức thư gửi em vào một chiều có nắng thế này.

 

Tôi thì thấy mình mâu thuẫn cực kì luôn ấy. Như thể trong tôi có 2 con người, mỗi đứa một ý. Hoặc là 4 con người. Hoặc là 8 cũng nên.

 

Tôi cũng chẳng chắc nữa. Nhưng có một điều đã thành sự thật. Rằng tôi đang viết cho em. Em biết tôi luôn tìm được bình yên trong những con chữ mà.

 

Nếu có một hình ảnh để miêu tả cuộc sống của tôi, thì đó sẽ là hình ảnh một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi. Những cơn giông bão đến, rồi lại đi, và đến lúc này thì con thuyền mang tên tôi vẫn đang sống sót.

 

Hôm nay, biển lặng. Tôi chỉ có việc nằm chềnh ềnh trên boong thuyền mà ngắm trời ngắm mây. Cái việc nhàm chán và vô vị ấy khiến cho mỗi giây của “ngày hôm nay” dường như cứ thế kéo dài ra vô tận. Tôi chẳng có gì để làm. Bởi con thuyền này cô đơn giữa mênh mông biển xanh.

 

Bất giác, tôi nhớ những ngày bão. A ha, chỉ có những cơn bão làm bạn với tôi thôi. Thiếu chúng, tôi trôi vô định trên biển chẳng khác nào một kẻ đã chết. Thật mà, kẻ chết ngắm trời. Trời liếc kẻ chết. Thi thoảng, có một con hải âu bay qua sẽ để lại một bãi trăng trắng thơm thơm trên xác kẻ chết. Ấy là tôi hy vọng thế, ước mơ thế, bởi không biết kẻ chết thế nào, chứ tôi thì từ lúc để ý tới giờ nào đã thấy được con chim nào bay qua đâu…

 

Tôi nhắm mắt lại. Tai tôi nghe tiếng sóng ì oạp. Da tôi cảm thấy chút hơi lạnh từ người bạn đã lâu không gặp.

 

Một cơn bão sắp tới rồi.

 

Tôi mở mắt. Và mỉm cười.

 

Hà Nội hôm nay chớm nắng với một chút gió rất nhẹ.