Dear Iris #258.1: Out of sync

Trật nhịp.

Tôi đọc cuốn “Bên nhau trọn đời” chỉ vì một câu trích dẫn ưa thích của Chen.

Xem hết các phim của Ghibli vì Hat thích.

Xem Itaewon Class và Kingdom vì Flora có xem.

Và Private Life theo Sunflower.

Luôn luôn muộn một nhịp, luôn luôn không theo kịp đoạn phim mà người ta đã xem tới…

Nhưng trật nhịp rồi thì xem làm chi nữa?

———————

Không hợp.

Tôi ưa phim Mỹ, loại viễn tưởng, hoặc đau não một chút. Không thích ngôn tình dở hơi hay drama sướt mướt lồng các tình tiết vô lí kiểu Hàn. Càng xem càng thấy mệt, càng không muốn xem nữa.

Binge được The Boys trong 2 ngày, 5 mùa Breaking Bad trong 2 tuần, nhưng chẳng thể nuốt nổi 1 tập rưỡi Private Life trong 1 tối. Cứ được nửa già 1 tập là đã muốn tắt đi lên giường đi ngủ rồi, khó mà cố được quá.

Nhưng sao không hợp vẫn còn xem?

———————

Thực sự quãng này rất chán chường. Buổi tối về nhà không muốn đưa chân đi dạo nữa. Ở nhà chán phim, chẳng buồn game. Bà ngày một yếu. Trời lại đến mùa thiếu nắng. Người càng xa cách nhau. Đầu lúc nào cũng nặng. Người lúc nào cũng mệt. Việc chẳng bao giờ xong. Sếp mãi chưa được gặp lại.

Tôi có thể tựa vào đâu đây hả em?

Dear Iris #216: You are the Apple of my eyes

Tối ngồi buồn buồn, tự dưng nổi hứng lôi Yataome ra xem lại. Cũng chả hiểu bản thân nghĩ gì nữa, vì xem phim này thì vui lên thế méo nào được 😕

———-

Chuyện cậu học trò cá biệt Kha Cảnh Đằng, được cô bạn học giỏi Thẩm Giai Nghi kèm cho, rồi dần dần nhớ thương bạn nữ (như tất cả những cậu trai khác trong lớp hahah). Tóm tắt đơn giản thế thì khác méo gì cậu chàng Nobita thích Shizuka trong Doraemon đâu :v

Cơ mà câu chuyện không có đơn giản như thế. Cửu Bả Đao kể lại câu chuyện của chính mình, mà như thể nói hộ lòng của bao người vậy. Chuyện những cậu trai mới lớn cùng thích một cô bạn xinh gái học giỏi, hay những trò quậy phá của đám nam sinh cấp 3, những đam mê của tuổi trẻ, hay những việc làm đã biết rõ là phí công vô ích, đều góp phần tạo nên một bộ phim ai ai cũng đều thấy được mình trong đó.

Kha Cảnh Đằng, Hứa Bác Thuần, A Hoà, Liêu Cai Biên, Tào đáng ghét, đứa nào đứa nấy đều dành tình cảm cho Thẩm Giai Nghi. Tuy mỗi người thể hiện mỗi khác, nhưng tình cảm ấy đều là thực. Còn trẻ, nhưng mỗi đứa đều biết điều mà bao nhiêu người mãi không thể nghiệm ra nổi, rằng: Tình yêu là cho đi vô điều kiện, đòi hỏi nhận lại chỉ là ích kỷ mà thôi. Thế nên, từng đứa từng đứa chỉ đều muốn cho nàng biết bằng những cách riêng, chứ không hề tranh đoạt hay phá hại nhau, cũng không đòi nàng phải đáp lại chi cả. Yêu vô tư vô cùng.

Kha Đằng là đứa ngỗ nghịch nhất, nhưng lại là đứa cố gắng nhất. “Học giỏi cũng có nhiều loại. Chăm chỉ cố gắng là loại phổ biến nhất, cũng là loại chắc chắn nhất.” Cậu nhủ về chuyện học, cuối cùng áp vào cảm xúc thấy cũng đúng phết :v (cơ mà vừa được học vừa được yêu thì lại chả lãi quá, gì chứ tình cảm khó đoán thôi chứ sự học chắc chắn đi lên rồi :))). Chính nhờ sự nỗ lực ấy mà Giai Nghi mới thích cậu đấy, chứ ngoài điểm đó ra bảo tôi tìm điểm nào ở cậu người ta ưng được tôi cũng chịu =))

Tiếc là cậu chọn sai thời điểm quá. Ai đời lại đòi tỏ tình lúc con nhà người ta mới nghe tin trượt đại học chứ =.= thôi thì thôi thì thôi thì thôi, dỗ dành thôi, thời gian còn dài cậu ạ.

Có điều sau hôm ấy thì mỗi đứa một nơi thôi. Đài Loan thì bé xíu, cơ mà vào đại học rồi thì bé như cái ký túc xá mà cậu còn chả buồn đi ra ngoài lần nào, thì nói chi đến việc đi tìm gặp người cậu thương 🙂 chà, cậu nên cảm thấy may mắn khi có điện thoại để gọi cho nàng đi.

Mà thế méo nào cậu vẫn hẹn được nàng đi chơi Giáng Sinh nhỉ :-?? À đoạn đấy vẫn có thể tạm hiểu được, thì chuyện 2 người đã ưng nhau rồi cơ mà. Thế rồi mà cậu vẫn không biết ý, vẫn cố chấp một mình mình đòi đúng, nhất định không cho Giai Nghi trả lời. Để câu trả lời của nàng theo đèn lồng bay lên trời mất (và bay tới thế giới song song không biết chừng ._.)

Tua nhanh đến khúc sau. Cậu tổ chức đánh nhau, tự làm mình bị thương, làm Giai Nghi đau, rồi thì cãi nhau một trận tanh bành rồi đường ai nấy đi, dù chưa một lần có danh phận. Thế là hết.

Hoặc không. Như A Hoà nói, chuyện các cậu cứ như đánh mạt chược. Cậu thì cứ chờ tự bốc được cây để ù. Còn A Hoà ù được thật, nhưng đến lúc nhìn lại lại hoá ta là ù nhầm. Tranh thủ lúc cậu và Giai Nghi xích mích, cậu ta đi thẳng đến chỗ nàng, xin được nắm lấy tay nàng, và nắm được thật. Có điều, trong mắt nàng vẫn chỉ có cậu mà thôi. Đồng sàng dị mộng, chuyện mau chóng kết thúc.

Ấu trĩ! Nàng đã mắng cậu như vậy vào cái đêm hai người chia hai lối. Bẵng đi hai năm, không một lần liên lạc, tới tận ngày động đất mới hỏi thăm nhau được một tiếng. Cái tự trọng quá cao của con người thực chỉ thấy phản chủ. Giờ thì muộn rồi, có ôn lại kỷ niệm cả đêm, hay ước mong về thế giới song song cũng vậy thôi 😞

“Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi. Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của tôi, không còn gì để hối tiếc nữa.”

Và sau đó, sau mấy năm, Giai Nghi cũng lên xe hoa. Chú rể hơn nàng 8 tuổi, là một người đàn ông thành đạt điển hình.

———-

Phim ra mắt cuối năm 2011. Chúng tôi rủ nhau xem đầu năm 2012. Là con Xiao rủ. Hồi đó, con ấy mê Chen lắm, thế là bỗng nhiên Chen được gán làm Giai Nghi của cả bọn. Một câu Giai Nghi, hai câu Giai Nghi, nhất nhất đều là hướng về một người cả. Mấy đứa chúng tôi thích phim lắm, đến độ bẵng sau đấy một năm, khi Nhã Nam ra sách, đứa nào đứa nấy đều mua lấy một cuốn. À trừ con Xiao, nó mua mấy cuốn liền, chả viết có mang đi cho hay gì không, nhưng ôm sách như đúng rồi :))

Cuốn sách mà khi đi mua, tôi đã đánh rơi mất con cá xanh Hat-chan làm tặng trong biển mưa phùn mùa xuân trên phố Phạm Văn Đồng… Có đáng hay không, tôi không rõ nữa, chỉ biết tôi của hôm ấy đã vô cùng háo hức mang về thêm một thứ vu vơ cho thanh xuân của mình.

Cuốn sách của tôi, sau chi chít những chỗ gập đánh dấu những đoạn deep deep, hay những đoạn nao lòng, cuối cùng yên vị trên giá sách, ít được mở ra như tôi vẫn hay xem lại Yataome, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ, tôi lại lôi nó ra hít hà vài cái, giở lại đôi trang sách gập, nhưng tuyệt nhiên không đọc lại thêm một lần nào nữa.

Xem lại phim. Đọc lại truyện. Hay nhớ lại người cũ, vốn chẳng phải thứ dễ chịu gì. Cũng như chocolate ngày Valentine, chỉ thấy đắng ngét không ăn nổi, và chỉ có thể bỏ cả vào miệng nhai dối rồi uống ngụm nước cho trôi.

“Người ngồi trước, người ngồi sau. Lưng áo đứa con trai bắt đầu xuất hiện những vết mực xanh. Ngoảnh đầu lại, nụ cười của người con gái ấy làm cậu trai mê mẩn thần hồn tám năm ròng, ràng buộc cả một đời.”

Và tôi vẫn tự hỏi rằng, Kha Cảnh Đằng trong tôi giờ đã đi đâu mất rồi…

Dear Iris #49: Chen

Một ngày Chủ Nhật đầu tháng 12 rất dài…

 

4h sáng. Thức giấc. Quờ điện thoại xem giờ.

4h30. Lại thức giấc.

5h. Thức giấc tiếp.

5h15. Thức. Ôm điện thoại. SỢ rằng mình sẽ ngủ quên qua báo thức.

5h30. Dậy chuẩn bị. Kĩ càng.

6h. Miss chuyến 34 khi nó chỉ cách có vài mét.

6h15. Bắt được 34.

7h. Có mặt ở Gia Lâm. Chờ.

7h45. Lên xe. Chờ thêm chút nữa.

7h50. Xe lăn bánh.

9h15. Đứng trước bưu điện Bắc Giang. Gọi taxi. Qua nhà nàng.

9h30. Gặp được nàng. Chưa đông người lắm, nhưng đủ đông để chưa thể đòi nàng được thiệp.

10h. Đến địa điểm tổ chức. Ngồi vào bàn. Ăn qua loa và ngắm nàng.

12h. Quay lại nhà nàng. Chờ.

13h30. Theo đoàn dẫn dâu qua nhà chú rể. Nghe thủ tục.

14h30. Cáo biệt nàng. Đi ra bến xe.

15h. Xe lăn bánh. Nhồi người như nhồi bánh đúc.

15h15. Tiếp tục nhồi.

15h30. Tiếp tục nhồi.

15h45. Tiếp tục nhồi.

16h. Tiếp tục nhồi.

17h15. Về đến Mỹ Đình.

17h35. Về tới nhà.

 

———————

 

Rất dài và mệt mỏi. 3 tiếng từ Cầu Giấy qua Gia Lâm rồi lên Bắc Giang. Bắc Giang nắng và nóng. Nàng rất bận. Chẳng quen ai. Chìm nghỉm giữa những người xa lạ. Cáo bước về khi chưa có thiệp. Nhồi nhét. Bí bách. Say xe. Mỏi chân…

 

———————

 

Có những người đáng để ta dẹp bỏ mọi việc trong 1 ngày, một mình lặn lội đến một chốn xa lạ, ngồi cùng những người xa lạ, ăn một bữa ăn lấy lệ, chịu bức bí và chèn ép cả đường đi lẫn đường về, chỉ để được nhìn thấy họ hạnh phúc.

 

Chị này, nhất định chị phải hạnh phúc đấy!

 

chenjang

Dear Iris #48: Horoscope (2)

 

Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ…

 

Chỉ còn ít ngày nữa thôi, chị sẽ lên xe hoa. Còn tôi, không còn thấy phát điên lên khi chị trong vòng tay kẻ khác nữa…

 

Tôi nhớ mùa hè cách đây 4 năm, khi lần đầu tôi nhận ra cảm xúc mình dành cho chị. Khi ấy, tôi vẫn còn là một đứa trẻ, khao khát tình yêu, và chị là ngọn lửa mà tôi muốn với lấy cho riêng mình. Khi biết chuyện, chị chỉ cười. Chị chỉ coi toi như một đứa em nhỏ mà thôi, và chị biết cái tình cảm trẻ con của tôi vốn quá ích kỷ và ấu trĩ. Chị, trải tình trường, cần một người đàn ông cơ…

 

Tôi suy sụp trong một thời gian dài, không biết mình đã làm gì sai. Cũng chẳng thể tìm được bình yên trong tâm trí mình. Vẫn phát điên lên mỗi khi thấy chị vui vẻ bên người khác, mà chẳng thể nhận ra…

 

[…]

 

Chị bị Rối loạn cảm xúc lưỡng cực. Ngày ngày sống chung với thuốc. Bất kì biến cố nhỏ nào trong gia đình hay tình cảm đều làm chị đau đớn. Trước mặt người ta, cứ phải tỏ ra rằng mình vẫn sống tốt và vui vẻ, nhưng mỗi khi ở một mình lại phải chịu đựng những thứ vô hình giằng xé tâm trí…

 

Giờ có lẽ, khi đi lấy chồng rồi, không còn ở nhà cha mẹ nữa, hy vọng chị sẽ ổn hơn. Có được người bạn đời hiểu mình, ấy là hạnh phúc lớn lao nhất. Thứ hạnh phúc mà tôi không thể mang đến cho chị, nên tôi biết rằng lần này mình sẽ vui khi nhìn chị tay trong tay người ấy 🙂

 

[…]

 

Tôi mắc Hội chứng trầm cảm theo mùa. Sự biến mất đột ngột của nắng đầu mùa đông khiến tôi như kẻ mất trí. Mắc kẹt trong chiếc hộp mang tên “Hư vô”. Cuộc sống như thể chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ không nặng như chị, nhưng chẳng may chưa có ai chịu được tôi mùa này. Không phải Samm. Có lẽ Hat-chan có thể, nhưng tôi đã đánh mất nàng mất rồi.

 

Nhưng lúc này, biết rằng chị sẽ được yêu là tôi an lòng rồi 🙂

 

Dear Iris #13: Horoscope

Nàng sinh ra khi vị trí của Mặt Trời đang nằm trong cung Bạch Dương. Tôi, Song Ngư.

 

Cung của nàng là cung mạnh mẽ nhất. Máu lửa nhất. Trẻ trung nhất. Sôi nổi nhất. Cung của tôi điềm đạm nhất. Sâu sắc nhất. Già dặn nhất.

 

Người ta nói, đàn ông Bạch Dương là kẻ có thể lấy đi trái tim của bao cô gái. Người ta cũng nói, phụ nữ Song Ngư là người có thể khiến cho bao trang nam tử phải xiêu lòng.

 

Trớ trêu thay, hai chúng tôi lại ngược lại. Phụ nữ Bạch Dương. Đàn ông Song Ngư. Định mệnh của hai kẻ này là không bao giờ có thể về được một nhà.

 

Tôi đã từng phát cuồng vì ngọn lửa cháy trong nàng. Tôi yêu nàng như kẻ nghiện yêu ma túy. Mặc kệ người ta nói gì. Mặc kệ định mệnh ngăn cản. Tôi yêu nàng. Và tôi muốn có nàng. Vậy thôi.

 

Nàng nhìn thấu con tim tôi. Và nàng không đáp…

 

———————

 

Tôi vẫn luôn dõi theo nàng. Ghé qua mọi nơi nàng tới. Đọc mọi quyển sách nàng đọc. Xem mọi bộ phim nàng đã xem. Tôi muốn hiểu nàng. Tôi muốn nàng hiểu tôi. Tôi muốn đến một ngày, nàng sẽ nhìn tôi với một ánh mắt khác. Ánh mắt dành cho kẻ mà nàng yêu…

 

———————

 

Mấy hôm trước, chúng tôi gặp nhau. Một bữa bún. Đôi ba cốc cafe. Nàng vẫn vậy. Và tôi vẫn vậy. Chỉ có điều, sau gần 4 năm, tình cảm của tôi đã phai nhạt mất rồi.

 

Một vài câu chuyện. Kết thúc bằng mấy câu chúc xã giao. Rồi chúng tôi nói lời tạm biệt.

 

Đêm hôm ấy, tôi mới nhận ra. Tôi chưa bao giờ hết yêu nàng. Chưa một khoảnh khắc nào. Có điều, tôi đã biết rằng chúng tôi không thể đến với nhau được. Rằng chúng tôi vốn không hợp nhau.

 

Tôi nhớ tôi của ngày xưa. Thằng bé vẫn nổi khùng mỗi khi biết nàng có người yêu. Thằng bé ấy, bất chấp sự thật, bất chấp số mệnh, vẫn luôn không ngừng cố gắng, với một niềm tin rằng tôi và nàng rồi cũng sẽ có một kết thúc tốt đẹp. Thằng bé ấy sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được nàng.

 

Còn tôi bây giờ. Chỉ biết chấp nhận sự thật. Không hơn. Thằng bé kia trong tôi đã không còn nữa. Tôi giờ chỉ là kẻ hèn nhát để mặc cho đường đời xô đẩy.

 

Trái tim của thằng bé…

Vẫn sống…

Trong tôi…