Dear Iris #13: Horoscope

Nàng sinh ra khi vị trí của Mặt Trời đang nằm trong cung Bạch Dương. Tôi, Song Ngư.

 

Cung của nàng là cung mạnh mẽ nhất. Máu lửa nhất. Trẻ trung nhất. Sôi nổi nhất. Cung của tôi điềm đạm nhất. Sâu sắc nhất. Già dặn nhất.

 

Người ta nói, đàn ông Bạch Dương là kẻ có thể lấy đi trái tim của bao cô gái. Người ta cũng nói, phụ nữ Song Ngư là người có thể khiến cho bao trang nam tử phải xiêu lòng.

 

Trớ trêu thay, hai chúng tôi lại ngược lại. Phụ nữ Bạch Dương. Đàn ông Song Ngư. Định mệnh của hai kẻ này là không bao giờ có thể về được một nhà.

 

Tôi đã từng phát cuồng vì ngọn lửa cháy trong nàng. Tôi yêu nàng như kẻ nghiện yêu ma túy. Mặc kệ người ta nói gì. Mặc kệ định mệnh ngăn cản. Tôi yêu nàng. Và tôi muốn có nàng. Vậy thôi.

 

Nàng nhìn thấu con tim tôi. Và nàng không đáp…

 

———————

 

Tôi vẫn luôn dõi theo nàng. Ghé qua mọi nơi nàng tới. Đọc mọi quyển sách nàng đọc. Xem mọi bộ phim nàng đã xem. Tôi muốn hiểu nàng. Tôi muốn nàng hiểu tôi. Tôi muốn đến một ngày, nàng sẽ nhìn tôi với một ánh mắt khác. Ánh mắt dành cho kẻ mà nàng yêu…

 

———————

 

Mấy hôm trước, chúng tôi gặp nhau. Một bữa bún. Đôi ba cốc cafe. Nàng vẫn vậy. Và tôi vẫn vậy. Chỉ có điều, sau gần 4 năm, tình cảm của tôi đã phai nhạt mất rồi.

 

Một vài câu chuyện. Kết thúc bằng mấy câu chúc xã giao. Rồi chúng tôi nói lời tạm biệt.

 

Đêm hôm ấy, tôi mới nhận ra. Tôi chưa bao giờ hết yêu nàng. Chưa một khoảnh khắc nào. Có điều, tôi đã biết rằng chúng tôi không thể đến với nhau được. Rằng chúng tôi vốn không hợp nhau.

 

Tôi nhớ tôi của ngày xưa. Thằng bé vẫn nổi khùng mỗi khi biết nàng có người yêu. Thằng bé ấy, bất chấp sự thật, bất chấp số mệnh, vẫn luôn không ngừng cố gắng, với một niềm tin rằng tôi và nàng rồi cũng sẽ có một kết thúc tốt đẹp. Thằng bé ấy sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được nàng.

 

Còn tôi bây giờ. Chỉ biết chấp nhận sự thật. Không hơn. Thằng bé kia trong tôi đã không còn nữa. Tôi giờ chỉ là kẻ hèn nhát để mặc cho đường đời xô đẩy.

 

Trái tim của thằng bé…

Vẫn sống…

Trong tôi…

Dear Iris #10: Birthday

Iris ạ…

 

Ngày sinh nhật, tôi lại tìm về những người bạn thuở xưa cũ…

 

Ừ thì. Cấp 3. Không cũ lắm. Mới 5 năm thôi. Nhưng là những người bạn đầu tiên mà tôi có ở Hà Nội này…

 

Còn vì sao lại chỉ có bạn cấp 3 thôi, thì tôi cũng không thực sự rõ nữa. Có lẽ, với tôi, đó là những người bạn mà tôi tin tưởng và quý trọng nhất.

Hoặc là, tôi ảo tưởng như vậy.

 

Sự thực là, tôi không chắc rằng mình có những người bạn thật sự không nữa. Chỉ khi lên đại học, tôi mới nhập hội bạn cấp 3. Và trong số ấy, những mối dây giữa chúng tôi cứ thế mờ dần và tan biến.

 

Tôi đang bám víu vào cái gì đây hả em?

Memo note #1: The tiny machine

Mưa.

 

Chỉ vài phút nữa thôi là đến 7 giờ rồi, nhưng cơn mưa không có vẻ gì là sẽ tạnh sớm cả. Cậu bé 15 tuổi cứ ngấp ngỏm trước căn nhà trọ cũ, chốc chốc lại giơ tay ra ngoài xem mưa đã ngớt chút nào chưa. Người thầy giáo già đứng cạnh cậu thì lo lắng ngóng đồng hồ liên tục.

 

 

Người ta đã ấn định giờ vào thi là 7:30, và thì sinh phải đến phòng thi sớm nửa tiếng. Dù biết rằng nếu chạy thẳng một mạch từ đây đến trường thì thì chỉ mất hai ba phút, cậu bé cũng sẽ không liều lĩnh mà đội mưa làm vậy. Bởi vì chiếc máy tính bỏ túi trong tay cậu là vật sống còn cho cuộc thi sắp tới – cuộc thi phải toán trên máy tính – và đó còn là đồ đi mượn. Vậy đấy, đây là vòng Quốc gia rồi, và cậu bé đã tiến xa đến thế dù chỉ mỗi khi đi thi là có máy mà dùng, và chắc chắn sẽ không hy sinh chiếc máy ấy chỉ để đến cho đúng giờ.Cậu bé sẽ tiếp tục đứng đó, chờ đợi và cầu cho cơn mưa chóng tạnh.

 

Hoặc là chỉ có thầy giáo nghĩ như vậy thôi!

 

Ông thầy già suýt lên cơn đau tim khi cậu bé cởi bỏ giày và bắt đầu chạy thục mạng. Chỉ trong thoáng chốc, bóng cậu bé đã bị làn mưa tháng 3 nuốt trọn.

 

 

Khó có thể tập trung vào bài thi khi cơ thể còn đang sũng nước mưa, nhưng, bằng cách nào đó, cậu bé đã tiến được gần tới đích rồi. 15 phút trước khi hết giờ làm bài, vẫn còn một bài toán cậu chưa giải được – bài toán về diện tích hình nón. “Bỏ qua đi. Chúng nó cũng không làm được đâu. Làm gì có thầy cô nào dạy công thức ấy ở trường đâu cơ chứ. Tốt hơn hết mày nên xem lại các câu khác thêm lần nữa đi.” Một nửa của cậu bé vẫn dai dẳng bên tai. “Đừng bỏ lỡ cơ hội. Mày sẽ tiếc lắm đấy”, nửa kia cũng không kém cạnh.

 

Mắt nhắm chặt, tâm trí cậu bé tìm về những mảnh kí ức xưa cũ. Cậu bé thấy lại những cuộc thi cậu đã tham gia. Cậu thấy mình lúc nào cũng có giải, nhưng chẳng bao giờ là giải nhất. Luôn luôn là kẻ đứng sau. Lần nào cũng vậy. Cậu thấy mọi người tán dương cậu, đồng thời cũng thấy họ nói về cậu với giọng điệu cáu kỉnh. Họ nói về việc họ mất hy vọng vào cậu, rằng mọi kỳ vọng họ đặt vào cậu đều chỉ mang đến những thất vọng. Phải. Cậu có giải, nhưng chẳng bao giờ thắng cuộc cả. “Kẻ thắng thứ hai cũng là kẻ bại đầu tiên,” họ nói. Câu nói ấy cứ vang vọng trong tâm trí cậu, làm cho đầu cậu tưởng như sắp nổ tung đến nơi rồi.

 

Nhưng không.

 

Cậu mở mắt mà nhìn lại câu hỏi lần nữa. Có thể người khác sẽ coi đây là chướng ngại, nhưng cậu chọn cách xem nó như một cơ hội. Nếu không có đường để đi, cậu sẽ làm lấy đường. Nếu không có cỗ máy nào để giải quyết vấn đề, thì cậu sẽ xây một cỗ máy cho riêng mình. Cả đời cậu đã luôn viện cớ rồi, giờ là lúc cậu có cơ hội để nói không với việc đó. Và, kỳ diệu thay, những đường kẻ, vòng cong và những con số cứ thế hiện ra trên tờ giấy như thể chúng đã hiện diện ở đó ngay từ đầu vậy. Mê cung lúc trước giờ đây đã biến thành chìa khóa cho một mê cung lớn hơn nhiều.

 

Phần còn lại của cuộc thi đã trở thành lịch sử. Trên bục trao giải, một cậu nhóc gầy gò với chiếc huy chương vàng trên cổ ôm chặt lấy ông nội mình khi nghe người ta xướng tên với tư cách thí sinh duy nhất đạt điểm tối đa. Mọi người đều chúc mừng cậu vì đã giải được những câu đó chỉ với chiếc máy tí hon trong tay mình.

 

Chỉ cậu mới biết, chiếc máy thật sự là đâu!