Dear Iris #107: Fun things at work

Suýt soát 24 tháng kể từ ngày đầu đi làm, tôi chuyển qua ngân hàng thứ 3. Và là lần đầu xa sếp Nemo.

 

Tôi biết xa team một thời gian là cần thiết. Cho tôi bớt dựa dẫm để trưởng thành. Cho team move qua một chỗ tốt hơn với yêu cầu số nhân sự gói gọn hơn. Việc team có Judas, vốn đâu ai mong muốn, nhưng chúng tôi không đồng ý để nó hủy diệt mình. Ngược lại, mỗi người càng khát khao phải mạnh hơn nữa.

 

Nhất là tôi, Iris ạ.

 

Bank lần này lớn. Lớn một cách đồ sộ, hút lấy nhân sự như một cỗ nam châm hút đinh ốc. Những chỗ như thế, vốn chẳng nhìn thấy những cá nhân, mà chỉ thấy những con robot trong một dây chuyền nặng nề chồng chéo. Kiểu công ty mà chắc chắn không một ai trong team nghĩ đến việc sẽ vào, nếu đặt trong tình thế trước đây. Nhưng không còn nữa, chuyện đã khác rồi, tôi đã chọn nó làm nơi trui rèn trong thời gian tạm tách team. Chỉ cần biết việc ấy tốt trong dài hạn, đủ để tôi sống qua những ngày ăn cơm chan nước mắt rồi.

 

Đấy là tôi nghĩ thế :))

 

Nhưng người tính chẳng bằng trời tính. Cái môi trường ấy tréo ngoeo hơn sức tưởng tượng của kẻ khờ nhiều.

 

Ai mà biết, những người tuyển lại chẳng phải những người dùng, chẳng phải những người coach.

Ai mà biết, senior staff lại toàn người chỉ biết nghĩ cho mình, cậy ma cũ dằn mặt ma mới ngay từ ngày đầu, rồi thì chồng chéo nhau đổ việc lên đầu người mới.

Ai mà biết, phòng toàn những kẻ làm việc tay chân, rồi suốt ngày kêu nhiều việc và đòi chia bớt việc đi, đồng thời cũng không bao giờ quan tâm định hướng của tập thể thế nào, càng bỏ qua việc cải tiến quy trình để có thời gian phát triển cá nhân.

Ai mà biết, cái chốn bần cùng khiến người ta ganh ghét đố kị nhau đến từng phút về sớm hơn, từng giây không nhìn màn hình máy tính, đến mức đặt điều nói xấu nhau lên trên.

Ai mà biết…

 

Nhìn vào những con người trong guồng quay ấy, tôi chỉ thấy thương thay cho họ. Người ta thì giúp nhau giỏi lên và khi đủ giỏi sẽ đi mỗi người mỗi ngả, đây thì dìm nhau xuống để cùng nhau ăn bám tổ chức. Tôi chẳng chấp họ làm gì, chỉ biết nhắc nhở mình đừng để một ngày nhìn lại cũng thấy mình không hơn gì bọn họ mà thôi.

 

Nếu ngập trong mùi rác thải hôi thối, là em, em sẽ làm gì? Xịt nước hoa lên? Bịt mũi lại? Khử mùi rác? Hay sẽ dẹp đống rác đó đi?

Hay đống rác quá lớn và em chỉ cần rời đi chỗ khác mà thôi?