Em ạ,
Ngày cuối tuần, sau một kì nghỉ ngắn, tôi tìm đọc lại một bộ truyện cũ mình đã từng xem hơn 10 năm trước. Câu chuyện về những cô cậu học sinh cấp 3, về cuộc sống chưa vướng bận âu lo gia đình, về những tháng năm đầy những kỉ niệm khó quên, về những ngày chưa phải lo nghĩ sớm mai, về những vô tư và nông nổi của tuổi trẻ.
10 năm, từ một cậu học trò trung học, nay tôi đã người đi làm. Nhiều thứ đã khác. Nhiều ước mơ đã phải gác lại. Nhiều mối quan hệ đã nhạt phai. Nhiều người đã không còn quen nữa. Sự đời biến chuyển đến chóng mặt. Thậm chí khó còn thời gian để ngưng lại mà ngẫm về những sự đã qua nữa. Guồng quay cuộc sống cứ thế xoay vần không dứt, để người ta bị cuốn vào những thứ lo nghĩ qua ngày, qua tháng, qua năm.
10 năm, là những đắng cay, là những ngọt bùi, là những bài học khó quên. Là chuyện trưởng thành, là đối nhân, là xử thế. Là những cảm xúc, là những khát khao, là những dại khờ. Là những mối quan hệ không thể cùng nhau tới cùng trời cuối đất…
“It’s not the destination so much as the journey.” – Những thứ ta trải qua còn quan trọng hơn kết quả cuối cùng, chẳng phải vậy sao? Nhưng rồi người cũng lại nói, rằng kẻ ở lại cuối cùng mới là trân quý. Là mãi mãi, là không bao giờ lìa xa. Nhưng mãi mãi là bao xa, hả em?
Hoặc có lẽ, lúc nào còn ở cạnh nhau, chỉ cần tin tưởng, ủng hộ, tôn trọng và trân trọng nhau là đủ, nhỉ?