Short story #6: The Egg

Ngươi chết trên đường về nhà.

Tai nạn giao thông.  Không có gì đặc biệt, tuy thế mà chết người.  Ngươi để lại vợ và hai con.  Cái chết không đau đớn.  Nhân viên cứu cấp hết lòng cứu chữa nhưng vô hiệu quả.  Thân thể ngươi nát bấy, thoát đi thì tốt hơn, tin Ta đi.

Và khi ấy ngươi gặp Ta.

“Sao… chuyện gì vậy?”  Ngươi hỏi, “Con đang ở đâu đây?”

“Ngươi chết rồi,” Ta nói, một cách thẳng thừng.  Nói kiểu cách làm chi.

“Có chiếc xe vận tải trượt bánh…”

“Đúng thế,” Ta nói.

“Con…  Con chết rồi ư?”

“Đúng.  Nhưng đừng có buồn.  Ai cũng chết,”  Ta nói.

Ngươi nhìn quanh.  Hư vô.  Chỉ ngươi và Ta.  “Đây là đâu?”  Ngươi hỏi, “Đây là đời sau đấy à?”

“Thì cũng đâu đó,” Ta nói.

“Có phải Ngài là Thượng Đế?”  Ngươi hỏi.

“Ừ,” Ta trả lời, “Ta là Thượng Đế.”

“Thế còn con cái…  vợ con thì sao?”  Ngươi nói.

“Sao là sao?”

“Họ có hề hấn gì không?”

“Ta cũng đang còn chờ xem sao,” Ta nói, “Vừa mới chết mà ngươi đã vội lo lắng cho gia đình.  Khá lắm.”

Ngươi nhìn Ta kinh ngạc.  Đối với ngươi, Ta không có vẻ gì là Thượng Đế, Ta giống như người thường.  Hoặc có thể là một người đàn bà.  Có thể là một giới chức thẩm quyền nào đó.  Hao hao như thầy giáo tiểu học hơn là đấng toàn năng.

“Đừng lo,” Ta nói, “Họ sẽ yên lành.  Con cái ngươi sẽ nghĩ ngươi toàn hảo về mọi mặt.  Chúng đã không rỗi hơi mà sinh lòng khinh thường ngươi.  Vợ ngươi bề ngoài sẽ khóc thương, nhưng trong lòng nhẹ hẫng.  Nói cho ngay, hôn nhân gia đình ngươi đang tan vỡ.  Nếu để nói an ủi thì vợ ngươi sẽ cảm thấy rất tội lỗi khi được nhẹ gánh.”

“Ủa,” ngươi nói, “Còn bây giờ thì sao?  Con có được lên thiên đàng hay bị đày xuống địa ngục hay điều gì khác?”

“Không đi đâu hết,” Ta nói, “Ngươi sẽ được tái sinh.”

“À,” ngươi nói, “hóa ra mấy tín đồ Ấn Độ giáo đúng.”

“Đạo nào cũng đều đúng trong cách riêng của họ,” Ta nói, “Hãy đi với Ta.”

Ngươi theo sau, cùng Ta rảo bước qua cõi hư vô.  “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Không nhắm đến nơi nào cả,” Ta nói, “Cứ vừa đi vừa trò chuyện cho vui.”

“Vậy là nghĩa làm sao, thưa Ngài?”  Ngươi hỏi, “Khi tái sinh, con sẽ như một tấm bảng tinh khôi, có phải vậy không?  Một đứa trẻ thơ.  Và như thế mọi kinh nghiệm và mọi việc con làm trong kiếp này chẳng có tác dụng gì.”

“Không phải vậy!”  Ta nói, “Ngươi vẫn lưu giữ tất cả những kiến thức và kinh nghiệm của tiền kiếp.  Có điều là hiện tại ngươi không nhớ đấy thôi.”

Ta dừng lại và nắm lấy vai ngươi, “Tâm hồn của ngươi tráng lệ, đẹp đẽ, và bao la hơn ngươi có thể tưởng tượng.  Trí tuệ con người chỉ có thể chứa một phần nhỏ của bản thể ngươi.  Như thể ngươi nhúng ngón tay vào ly nước để thử xem nóng hay lạnh.  Ngươi bỏ một phần tí tẹo của ngươi vào cái vại, và khi kéo ra, ngươi được thêm tất cả kinh nghiệm của nó.

Ngươi mang phận người trong 48 năm qua, thế nên ngươi chưa kinh qua đủ để cảm nhận được cái ý thức mênh mông của ngươi.  Nếu như chúng ta ở đây lâu hơn chút nữa, ngươi sẽ nhớ lại mọi điều.  Nhưng màng chi chuyện đó khi đang hóa kiếp.”

“Vậy thì con đã tái sinh bao nhiêu lần rồi, thưa Ngài?”

“Ồ, nhiều lắm.  Nhiều không kể xiết.  Và đã sống qua nhiều kiếp người.”  Ta nói, “Lần này, ngươi sẽ là cô thôn nữ Tàu vào năm 540 trước Công nguyên.”

“Sao?”  Ngươi ấp úng, “Ngài gởi con ngược dòng thời gian ư?”

“À, đại khái là thế.  Thời gian, ngươi biết đó, chỉ hiện hữu trong vũ trụ của ngươi.  Từ nơi Ta đến mọi thứ đều khác biệt.”

“Ngài từ đâu đến?”  Ngươi hỏi.

“Thì,” Ta giải thích, “Ta đến từ một nơi chốn.  Một nơi chốn khác.  Và có những kẻ khác giống Ta.  Ta biết ngươi muốn biết nơi đó ra sao, nhưng thật tình ngươi sẽ không hiểu được.”

“Ồ,” ngươi nói, thoáng tiu nghỉu, “Hãy khoan.  Nếu như con tái sinh vào những nơi khác đúng lúc, không chừng con sẽ gặp chính mình.”

“Quả thế.  Xảy ra thường xuyên.  Và với hai kiếp người chỉ biết nhận thức về đời mình thì ngươi nào biết điều gì đang xảy ra.”

“Vậy thì tất cả có nghĩa lý gì?”

“Thật không?” Ta hỏi, “Hỏi thật không đó?  Ngươi hỏi Ta ý nghĩa cuộc đời là gì?  Hơi có vẻ rập khuôn nhỉ?”

“Câu hỏi hợp lý mà,” ngươi vẫn khăng khăng.

Ta nhìn đăm đăm vào mắt ngươi, “Ý nghĩa của cuộc đời, mục đích Ta tạo dựng nên vũ trụ này, là để ngươi trưởng thành.”

“Ngài ám chỉ cả nhân loại?  Ngài muốn chúng con trưởng thành?”

“Không, chỉ một mình ngươi.  Ta tạo nên cả vũ trụ này riêng cho ngươi thôi đó.  Với mỗi cuộc đời mới ngươi trở nên chín chắn hơn và trí tuệ ngươi được thăng tiến hơn.”

“Chỉ mình con thôi sao?  Thế còn mọi người khác thì sao?”

“Không có ai khác cả,”  Ta nói, “Trong vũ trụ này chỉ có ngươi và Ta.”

Ngươi nhìn Ta trân trối, “Nhưng còn biết bao người trên thế giới…”

“Tất cả chỉ là ngươi.  Những kiếp tái sinh của chính ngươi.”

“Sao.  Con là mọi người à?”

“Ngươi đang khai ngộ đấy,” Ta nói, vỗ lưng ngươi khen thưởng.

“Thế ra con là mỗi người đã đến trong cuộc đời này?”

“Đúng vậy, và cũng là những người sẽ đến nữa.”

“Con là Abraham Lincoln?”

“Cũng là John Wilkes Booth nữa,” Ta tiếp lời.

“Con là Hitler?”  Ngươi nói, vẻ bàng hoàng.

“Và cũng là hàng triệu người mà hắn đã sát hại.”

“Con là Jesus?”

“Và ngươi cũng là mỗi môn đồ của Ngài nữa.”

Ngươi lặng im.

“Mỗi khi ngươi làm hại ai,”  Ta nói, “ngươi làm hại chính ngươi.  Mỗi khi ngươi làm điều thiện, ngươi làm cho chính ngươi.  Mỗi giây phút vui buồn của nhân loại từ trước tới giờ, và trong tương lai, đều được ngươi cảm nhận.”

Ngươi nghĩ ngợi một hồi lâu.

“Tại sao?”  Ngươi hỏi Ta, “Thế là thế nào?”

“Bởi vì ngày nào đó, ngươi sẽ trở nên như Ta.  Bởi vì đó chính là ngươi.  Ngươi cùng một bản thể với Ta.  Ngươi là con Ta.”

“Ủa,” ngươi thốt lên, “Ý Ngài nói con là Thượng Đế?”

“Chưa đâu.  Ngươi là cái bào thai.  Ngươi còn đang tăng trưởng.  Một khi ngươi trải nghiệm muôn kiếp nhân sinh qua hết mọi thời đại, ngươi sẽ đủ chín chắn để được sinh ra.”

“Như vậy hết thảy vũ trụ,” ngươi nói, “chỉ là…”

“Một quả trứng.”  Ta trả lời, “Bây giờ là lúc ngươi tiến tới kiếp sau rồi đó.”

Và Ta tiễn ngươi vào đời.

(Short) story #5: A shattered life

Tôi không biết lúc nào bạn sẽ đọc được câu chuyện này, nhưng tôi có thể chỉ đích xác nó bắt đầu như thế nào: Lúc ấy tôi đang một mình đi dạo trong rừng, và thứ đó đến với tôi. Nói là nó mờ ảo là còn nhẹ nhàng chán. Nó là, vì tôi không tìm được cách diễn tả tốt hơn, sự thiếu vắng ý nghĩa. Nơi nó ẩn mình, cây cối không tồn tại; nơi nó di chuyển tới, cỏ hóa thành hư vô; trên đường cong nó lướt qua tôi, không có chút chuyển động. Không có không khí nữa.

Khi nó tác động lên tôi, tôi cảm thấy như thể những chiếc móng vuốt đâm thấu mình từ một nơi nào đó không thể thấy được; từ một nơi nào trên cơ thể mà tôi chưa bao giờ cảm thấy gì. Tay và chân và ngực và bụng tôi hoàn toàn bình thường và tôi không chảy máu chỗ nào, nhưng tôi biết rằng mình đã bị thương, bằng một cách nào đó. Khi tôi sợ hãi chạy về nhà, tôi có thể cảm thấy rằng mình không còn toàn vẹn như xưa nữa. Tôi thấy hơi mệt một chút, và nhiều lúc không thể tập trung được.

Lúc ấy, giải pháp rất dễ dàng: một cốc cà phê là tôi cảm thấy bình thường trở lại.

Suốt một quãng thời gian dài, chút mất mát trong linh hồn của tôi được caffeine xua đi. Bạn có thể nói rằng cuộc đời tôi bắt đầu từ tuần đó, thật đấy, vì đó là tuần mà tôi gặp Mar. Nàng và tôi hợp tính nhau, tôi cảm thấy thế, và tôi khá chắc là mình đã yêu nàng qua điện thoại từ lúc còn chưa gặp mặt nữa.

Như thể như những cảm xúc mạnh mẽ ấy đã khơi gọi thứ đó quay lại – nó vẫn còn đó, bám víu lên một bộ phận vô hình trên cơ thể tôi.

Những sự cố đầu thì không lớn lắm, và tôi còn chẳng lấy làm lo lắng mấy. Như là chuyện một sáng màu con xe nhà hàng xóm chuyển từ xanh thẫm sang đen, và tôi chỉ nhìn nó lấy vài giây trước khi lắc đầu và mặc kệ sự thay đổi. Hai hôm sau, ở chỗ làm, một cậu đồng nghiệp đổi tên từ Fred sang Dan. Tôi hỏi những người xung quanh, nhưng họ đều nói rằng tên cậu ta vẫn luôn là Dan. Tôi đoán là mình nhớ nhầm.

Rồi thì, nghe có vẻ vô lí, nhưng tôi đang đi tè trong nhà tắm thì bỗng nhiên thấy mình xuất hiện trên một con phố lạ. Vẫn mặc bộ đồ ngủ, quần thì đang tụt, và nước thì vẫn xả đều – nhưng giờ thì ở ngay trước mặt cả tá người ở một trạm dừng xe buýt. Tôi rùng mình, vội vàng kéo quần lên và chạy ngay trước khi có ai đó gọi cảnh sát. Tôi về nhà kịp, nhưng trải nghiệm ấy buộc tôi phải tin rằng mình vẫn còn đang gặp nguy hiểm. Thứ đó đã tác động lên tôi một cách nào đó, và tôi không biết phải chống lại nó thế nào.

Tối hôm ấy, Mar đến, nhưng nàng có một bộ chìa khóa của riêng mình.

“Này,” tôi thắc mắc. “Sao em lại có chìa khóa thế?”

Nàng cười lớn. “Anh buồn cười thế. Anh có chắc là mình không sao chứ?” Nàng mở cửa ra và đi vào một căn phòng đầy những chiếc hộp. “Em biết là chuyển đến sống cùng nhau là một sự thay đổi lớn, nhất là khi mình mới hẹn hò được ba tháng.”

Sống cùng nhau á? Chúng tôi vừa mới biết nhau từ tuần trước cơ mà. Mà, không phải tự nhiên mẹ tôi vẫn gọi tôi là chiếc bánh quy thông minh bé nhỏ. Tôi biết là nên ngậm miệng lại. Thay vì tự dưng tranh luận trên phố, tôi nói với nàng rằng mọi chuyện đều ổn – và đi vào phòng mình để bắt đầu điều tra.

Mọi đồ đạc của tôi vẫn còn đó, như thể không có khoảng trống ba tháng nào ở đây cả, chỉ có một khác biệt duy nhất: ngày tháng. Tôi ớn lạnh sống lưng khi nghĩ về sự thực đó.

Thứ đó đã nuốt sống ba tháng của cuộc đời tôi.

Tôi đang đối mặt với thứ quỷ quái gì đây? Thứ sinh vật kì dị nào có thể tước đoạt một phần linh hồn người ta như thế? Tôi đã lỡ mất phần tuyệt vời nhất của một mối quan hệ mới, và tôi sẽ không thể nào hiểu được những câu trêu đùa hay những câu chuyện chung của hai đứa có liên quan tới ba tháng đó. Nó lấy đi của tôi một thứ quý giá nhường đó, làm như tôi gần như phát điên lên được.

Cơn nộ của tôi giúp tôi kìm nén thứ đó. Tôi không uống rượu bao giờ. Tôi uống cà phê hạn chế. Tôi kiểm tra lịch mỗi sáng thức giấc. Trong ba năm, tôi sống mỗi ngày mà không có sự thay đổi nào quá lớn. Chỉ có một vài thứ đó đây – như công việc của ai đó, con cái của họ, kiểu kiểu đó – quang cảnh góc phố, thời gian phát chương trình ưa thích của tôi, kiểu kiểu đó. Những sự thay đổi ấy nhắc tôi rằng thứ đó vẫn còn đang giương nanh vuốt đâu đó trong linh hồn tôi. Trong suốt ba năm ấy, chưa một lúc nào tôi để cho mình quên mất điều ấy.

Rồi đến một ngày, tôi bất cẩn. Tôi để cho bản thân mình đắm chìm vào tập cuối bộ phim mình thích. Một cái kết trên cả tuyệt vời. Và ngay lúc ấy, một cậu nhóc bé xíu đến cạnh ghế sofa và lắc lắc tay tôi.

Tôi ngạc nhiên hỏi, “Cháu là ai thế? Sao lại vào đây được?”

Thằng bé cười, rồi bảo. “Ba hâm này!”

Trái tim tôi hẫng mất một nhịp. Tôi biết điều gì đã xảy ra ngay lập tức. Sau khi hỏi thêm một vài câu, tôi biết được rằng thằng nhóc hai tuổi – và nó là con trai tôi.

Nỗi đau đớn trong tim tôi thực sự không thể chịu nổi. Tôi không chỉ lỡ mất sự ra đời của con trai mình, mà còn không thể được chứng kiến những năm đầu tiên của cuộc đời nó. Chắc hẳn Mar và tôi đã kết hôn và có một gia đình trong quãng thời gian mà tôi mất đi, và tôi không hề được biết trong những tháng năm đó đã có những vui buồn gì.

Ngoài trời, tuyết đang rơi. Ôm con trai trong lòng, tôi ngồi đó và ngắm những hạt tuyết li ti bay bay trong không khí. Cuộc đời sẽ thành ra thế nào, nếu như mỗi lúc bất cẩn là tôi lại mất nhiều năm của đời mình? Tôi cần được giúp đỡ.

Nhà thờ không biết có chuyện gì cả. Những thầy tu không tin lời tôi kể, và nói rằng tôi bị bệnh chứ không bị chi phối gì cả.

Các bác sĩ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Những tấm chụp chiếu và kiểm tra không thể hiện gì cả, nhưng tất nhiên họ vui vẻ nhận tiền khám của tôi.

Đến lúc không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định nói với Mar. Không thể biết được nhìn từ phía Mar thì mọi chuyện thế nào. Lúc tôi không ở đó, thì trông tôi thế nào? Tôi có đưa đón con đi học không? Tôi có làm việc không? Có vẻ như những thứ đó không có gì bất thường, bởi nàng cũng không thấy gì bất thường, nhưng tôi vẫn cảm thấy khiếp sợ khi nghĩ đến việc cuộc đời cô đã thiếu vắng thứ gì đó khi tôi không thực sự ở đó, trong đầu óc của mình.

Nhưng khi tối đến, khi tôi đã dọn sẵn một bữa tối hoành tráng, nàng không dùng chìa khóa mở cửa, mà lại gõ cửa. Tôi mở cửa, và thấy nàng trong một bộ váy xinh đẹp.

Nàng tỏ ra bất ngờ khi nhìn những gì tôi bày ra trên bàn. “Một bữa tối tuyệt vời cho buổi hẹn hò thứ hai sao? Em biết là anh rất ngọt ngào với em mà!”

Ơn chúa, tôi biết ngậm miệng đúng lúc. Nếu tôi cứ thế kể chuyện hai đứa đã lấy nhau và có với nhau một cậu con trai, chắc nàng sẽ chạy mất dép mất. Thay vào đó, tôi cởi áo khoác cho nàng và ngồi vào cùng tận hưởng buổi hẹn hè thứ hai ấy.

Nhờ những câu hỏi được suy xét kí lưỡng, tôi đã tìm ra được chân tướng mọi sự. Đây thực sự là buổi hẹn thứ hai của chúng tôi. Nàng thấy được sự bình tâm và hạnh phúc của tôi, nhưng nhìn nhận chúng như những bồn chồn của chuyện hẹn hò. Và tôi cũng thấy dễ chịu hơn hẳn khi nhận ra rằng thứ đó không hẳn là cướp mất từng phần của cuộc đời mình. Những triệu chứng, khi tôi hiểu ra, có vẻ như là biểu hiện của một tâm hồn vụn vỡ. Sinh vật đó làm tôi bị thương, làm tôi vỡ vụn. Có lẽ tôi phải sống cuộc đời mình mà không có thứ tự thời gian, nhưng ít nhất tôi cũng thực sự được sống.

Và mọi chuyện cứ thế qua vài năm – theo góc nhìn của tôi. Trong khi những sự thay đổi nhỏ về chính trị hay địa lí vẫn xảy ra hàng ngày, những sự thay đổi lớn chỉ đôi ba tháng mới đến một lần. Mỗi khi tôi thấy mình ở một nơi xa lạ và một mốc thời gian không quen, tôi chỉ im lặng và lắng nghe, để đảm bảo rằng mình biết được những thứ xung quanh trước khi gây ra một sai lầm nào đó. Lần nhảy thời gian lớn nhất, tôi gặp được cậu cháu trai sáu tuổi của mình, và tôi hỏi nó rằng nó muốn làm gì khi lớn lên. Nó nói “Nhà văn ạ.” Tôi nói rằng đó là một ý hay.

Và rồi, tôi quay lại tháng thứ hai trong quan hệ với Mar, và chúng tôi có được đêm hẹn tuyệt vời nhất bên bờ song. Khi tôi nói “tuyệt vời nhất”, tôi thực sự nghĩ vậy. Biết được sau này nàng sẽ trở nên quan trọng với tôi thế nào, tôi muốn nàng tới ở chung. Tôi được sống lại những khoảnh khắc tôi đã bỏ lỡ trước đây, và tôi hiểu rằng mình không hề vắng mặt. Tôi sẽ có mặt – một lúc nào đó. Khi chúng tôi chuyển những thùng đồ tới, nàng khựng lại một khắc và nói rằng nàng thực sự thích tình yêu mà tôi dành cho nàng, như thể tôi đã biết nàng cả đời rồi, và chưa bao giờ nghi ngờ việc nàng là người quan trọng nhất của tôi.

Ấy là lần đầu tiên tôi thực sự cười tự do và hết lòng mình kể từ giờ khắc thứ đó làm tôi bị thương. Nàng đã đúng về tình yêu tôi dành cho nàng, nhưng nàng chỉ cho đó là một câu chuyện viễn tưởng khi tôi say tình. Tôi thực sự đã biết nàng cả cuộc đời này, và với những điều tôi gặp phải, tôi phải thích nghi với nó. Cũng không tệ lắm đâu, khi biết trước được một chút về những thứ sẽ xảy ra trong tương lai.

Nhưng hẳn là tôi sẽ không viết ra những điều này nếu như chuyện không trở nên tệ hơn. Thứ đó vẫn còn đó. Nó không hề làm tôi bị thương rồi bỏ đi như tôi muốn tin. Tôi có thể hiểu rằng nó vẫn đang đào sâu hơn vào tâm trí của tôi, dần dần đâm vỡ nó ra thành từng mảnh nhỏ. Thay vì đôi ba tháng mới gặp thay đổi lớn một lần, giờ là vài tuần. Một khi đã nhận ra điều đó, tôi sợ rằng kết cục cuối cùng sẽ là nhảy qua nhảy lại giữa những thời gian khác nhau trong cuộc đời mình, từng giây, từng nhịp đập một, vĩnh viễn bối rối, vĩnh viễn lạc lối. Mỗi lần một khoảnh khắc đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể nói chuyện với ai, không thể có được một cuộc trò chuyện, không thể thể hiện hay nhận lại tình yêu được.

Khi hố sâu tuyệt vọng ấy đang dần nuốt chửng tôi, tôi thấy mình trong một phiên bản già hơn của mình, ngồi nhìn tuyết rơi bên khung cửa. Đó là thứ bất biến duy nhất trong cuộc đời tôi: thời tiết không quan tâm tôi là ai hay tôi phải chịu những nỗi đau nào. Thiên nhiên luôn ở đó. Tuyết rơi luôn như cái móc giúp tôi hoàn hồn; sự bình yên thanh khiết trong cảm xúc mà nó mang lại như thể liều thuốc vạn năng cho vết thương tâm hồn của tôi, và tôi chưa bao giờ bị nhảy thời gian khi ngắm nhìn những bông tuyết trắng và nhớ về những lúc tôi trượt ván tuyết hay xây thành trì tuyết hồi còn bé.

Một cậu nhóc tuổi teen chạm vào tay tôi. “Ông ơi?”

“Hở?” Cậu bé làm tôi dứt khỏi những suy nghĩ của mình, nên tôi không được cẩn trọng như những lúc khác. “Cháu là ai thế?”

Cậu bé cười nửa miệng, như thể không biết được tôi có đang nói đùa hay không. Cậu đưa tôi một tập giấy và nói, “Đây là lần đầu cháu thử viết truyện. Ông thử đọc và cho cháu biết cảm nghĩ được không ạ?”

À, ra thế. “Theo đuổi giấc mơ trở thành nhà văn, ta thấy rồi.”

Cậu bé đỏ mặt. “Cháu đang cố gắng ạ.”

“Được. Cứ đi chơi đi, ta sẽ đọc luôn.” Những dòng chữ mờ nhạt, và, khó chịu, tôi nhìn quanh xem có đôi kính lão nào không. Già thật chẳng dễ chịu chút nào, và tôi muốn nhảy thời gian về những tháng ngày còn trẻ – nhưng phải đọc cho xong tập truyện này đã. Tôi tìm thấy cặp kính của mình trong túi áo len, và bắt đầu đọc lướt qua. Mar đi qua đi lại trong phòng khách, vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng tôi phải tập trung. Tôi không biết mình còn ở đây được bao lâu nữa.

Có vẻ như chúng tôi có họ hàng đến chơi. Có phải đang Giáng sinh không? Một đôi người lớn và hai đứa trẻ tôi không quen mặt đi ngang qua hành lang, và tôi thấy con trai mình, giờ đã là người lớn, bước cùng với vợ ra ngoài. Nhóm người bắt đầu trượt ván tuyết ngoài đó.

Cuối cùng thì tôi cũng đọc xong tập truyện, và gọi cháu trai mình vào. Cậu nhóc chạy như bay xuống cầu thang và qua phòng khách. “Ông thấy thế nào ạ?”

“Chà, nó tệ lậu,” tôi nói với nó điều tôi nghĩ, “Nhưng nó tệ với những lí do đúng đắn. Cháu vẫn còn là một chàng trai trẻ, nên những nhân vật của cháu cư xử như những người trẻ, nhưng cấu trúc câu chuyện thì ổn rồi đó.” Tôi ngưng lại. “Ta không nghĩ nó lại là một truyện kinh dị đấy.”

Thằng bé gật đầu. “Nó là sự phán ánh của những thời kì. Kì vọng về tương lai khó tối tăm, không đầy hy vọng như xưa từng nghĩ.”

“Cháu còn quá trẻ để suy nghĩ kiểu đó đấy,” tôi nói với nó. Một ý tưởng chợt nảy đến với tôi. “Nếu cháu có hứng thú với truyện kinh dị, cháu có biết gì về những sinh vật kì lạ không?”

“Có ạ. Cháu đọc mọi thứ có thể tìm được. Cháu thích lắm.”

Hơi lo lắng, tôi ngó ra cửa vào phòng khách. Mọi người còn đang bận bịu bên ngoài. Lần đầu tiên, tôi trả lòng mình với một người khác về những gì mà tôi đã trải qua. Tôi vội vã kể về nhận thức vỡ vụn của mình.

Với một đứa nhóc tuổi teen, nó rất hiểu chuyện. “Ông nghiêm túc đấy ạ?”

“Ừ.”

Thằng bé toát lên hình ảnh kiên định của một người đàn ông đang nhận một nhiệm vụ quan trọng. “Cháu sẽ nghiên cứu thêm. Ông nên bắt đầu viết lại những điều ông đã trải qua. Xây dựng dữ liệu. Có lẽ ông cháu mình có thể vẽ một bản đồ cho vết thương tâm trí của ông đấy.”

Wow. “Nghe được đấy.” Tôi bị bất ngờ. Nó nói có lí, và tôi không hề nghĩ nó lại đáp lại một cách nghiêm túc đến thế. “Nhưng làm sao để ta tập hợp mọi ghi chú được viết lại ở cùng một chỗ được?”

“Để nghĩ xem ông đặt chúng ở đâu được,” nó nói, trong đầu vẫn đang nghĩ ngơi. “Rồi cháu sẽ lấy ra, và chúng ta có thể truy được con đường ông sống qua cuộc đời mình, để xem có một dấu hiệu nào không.”

Lần đầu tiên kể từ khi biết được các triệu chứng đang dần trở nên tệ hơn, tôi lại thấy được hy vọng. “Hốc cầu thang thì sao nhỉ? Ở đó không có ai làm gì cả.”

“Chắc chắn rồi ạ.” Thằng bé quay lại và rời phòng khách.

Tôi đi theo nó. Tôi nghe tiếng nó gần cầu thang.

Và rồi, nó quay lại với một chiếc hộp, đặt nó lên thảm, và mở ra với một chồng giấy viết khổng lồ. “Ối mẹ ơi!” thằng bé thốt lên.

Lùi lại, tôi chớp mắt liên tục. “Ta đã viết hết những thứ này sao?”

Thằng nhóc nhìn tôi ngưỡng mộ. “Vâng. À không, ông sẽ viết. Sau hôm nay, ông vẫn cần phải viết chúng và đặt chúng dưới hốc cầu thang.” Cậu nhìn lại vào đống giấy, và đậy chiếc hộp lại. “Nhưng ông không nên đọc những thứ này đâu, vì nếu thế thì sẽ lạ lắm.”

Điều đó thì tôi hiểu. “Phải rồi.”

Cậu bé nuốt nước bọt. “Có phải đến năm chục cái thùng ở đó, cái nào cái nấy đều đầy giấy thế này. Để giải mã được chúng sẽ mất rất nhiều thơi gian.” Nó nói với giọng rất nghiêm túc. “Nhưng cháu sẽ cứu ông, ông ạ. Vì cháu không nghĩ còn ai khác có thể làm được điều đó.”

Những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, và tôi không thể ngăn mình sụt sịt một chút. Tôi đã không nhận ra mình đã cô đơn đến nhường nào trong ngục tù nhảy thời gian của mình cho đến ngày có được một người hiểu được. “Cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu rất nhiều.”

Và rồi tôi trẻ trở lại, và đang làm việc vào một ngày thứ ba nào đó. Một khi nỗi buồn và sự an lòng qua đi, sự tức giận và lòng kiên định tràn ngập tâm trí tôi. Khi xong việc, tôi lấy giấy ra và bắt đầu viết. Những tháng, những tuần, những ngày nhảy đi nhảy lại. Rồi thành những giờ, tôi viết mọi lúc tôi có thể, về những thời gian và địa điểm tôi nghĩ mình từng ở. Tôi đặt chúng dưới hốc cầu thang, không có thứ tự; hộp đầu tiên lại là hộp thứ ba mươi, và hộp cuối lại là hộp đầu. Đến lúc tôi viết đủ năm mươi hộp theo cảm quan của tôi – và khi những cú nhảy thời gian diễn ra mỗi vài phút – tôi biết phần còn lại phải giao lại cho cháu trai của mình rồi.

Tôi ngả đầu xuống và nhắm mắt lại. Không chịu nổi những chuỗi nhảy thời gian liên tục nữa. Những cái tên và những nơi chốn và những ngày tháng và những công việc và những màu sắc và những người nọ người kia đều sai khác hết cả.

Tôi chưa bao giờ già đến thế. Tôi ngồi đó, nhìn tuyết rơi. Một người đàn ông độ hơn 30 mà tôi mang máng nhận ra đã đi vào căn phòng. “Cháu nghĩ rằng cháu đã tìm ra rồi.”

Cơ thể tôi mong manh đến mức chỉ cử động thôi đã thấy đau đớn rồi. “Là cháu phải không? Là cháu trai của ta?”

“Vâng.” Cậu ta đưa tôi đến một căn phòng đầy những thiết bị kì lạ và đặt tôi ngồi lên một chiếc ghế, đối diện với một chiếc gương cao gấp đôi người đứng. “Cuối cùng cháu cũng bắt được dấu hiệu rồi.”

“Cháu đã theo vụ này bao lâu rồi?” Tôi kinh hãi hỏi nó. “Hãy nói với ta rằng cháu không bỏ lỡ cuộc đời mình như ta đã từng đi!”

Phản ứng của chàng trai vừa lạnh lùng vừa quả quyết. “Sẽ đáng thôi ông ạ.” Nó đưa hai thanh kim loại mảnh tới gần hai tay của tôi và nhìn vào gương. “Ông nhìn này. Dòng điện đã được điều chỉnh cẩn thận rồi.”

Dòng điện từ thiết bị của thằng bé hơi tê tê, nhưng không đau chút nào. Trong gương, tôi thấy một thứ ánh sáng – bóng tối chạy quanh co không ngừng ngay phía trên vai và đầu mình. Dòng điện chạy qua sinh vật ấy như một cơn song, trong chớp mắt làm hiện lên bản chất của điều xảy đến với tôi. Một cái miệng như của con đỉa cắm từ sau gáy tôi, cuộn qua hai bên lồng mày và chạm tới mỗi bên tai, và cơ thể dài ngoàng của nó quấn ngang xuống vai tới tận đáy của linh hồn tôi.

Một thứ kí sinh trùng.

Mà nó ăn mòn tâm trí tôi.

Đứa cháu bé – giờ đã là một người đàn ông trưởng thành – cầm tay tôi khi nhìn vào trong gương. Sau một chút thời gian ngắn ngủi, nó hỏi, “Kéo nó dứt ra sẽ rất đau đấy. Ý ông thế nào?”

Hãi sợ, tôi hỏi, “Mar có ở đây không?”

Mặt thằng bé mềm lại một chút. “Không ạ. Mấy năm rồi ông ạ.”

Phản ứng của thằng bé cho tôi biết điều đã xảy ra, nhưng tôi không muốn tin nó là sự thật. “Thế nào?”

“Ông cháu mình đã nhiều lần nói chuyện này rồi,” nó đáp. “Ông có chắc là ông muốn biết không? Chưa bao giờ điều đó làm ông cảm thấy dễ chịu hơn đâu ạ.”

Những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng. “Thế thì ta không quan tâm có đau hay không, hay ta có qua khỏi hay không nữa. Ta không muốn ở lại một quãng thời gian mà bà ấy không còn sống.”

Thằng bé thở dài một lượt, rồi quay lại chiếc máy của mình để cắm nhiều dây, đi-ốt, và mấy thứ công nghệ nọ kia vào sườn và trán tôi. Vừa làm, thằng bé vừa nói. “Cháu đã nghiên cứu suốt hai thập kỉ qua để tìm ra thứ này, và cũng nhờ vô số sự giúp đỡ của những người khác nữa. Con kí sinh trùng này về nguyên tắc không hề tồn tại trong không gian của chúng ta. Nó là một trong những loài thuộc nhánh con của µ¬ßµ, và nó ăn mạng dây thần kinh của tâm trí, linh hồn, và tâm thức lượng tử. Lúc ông thấy sự thay đổi trong những chi tiết như tên người hay màu sắc của vật thể, không phải ông phát điên đâu ạ. Chỉ là mạng lưới tồn tại của ông mất đi những sợi dây nối, bởi sinh vật đó ăn mòn dần đi.”

Tôi không thực sự hiểu hết được. Tôi nhìn lên bối rối trong lúc thằng bé đội lên đầu tôi một mạng điện trên chính xác những đường chạm tới miệng con kí sinh trùng. “µ¬ßµ là gì thế?”

Thằng bé khựng lại, mặt tái đi. “Cháu quên mất là ông không biết. Thế lại may đấy, tin cháu đi ạ.” Sau một hơi dài, nó tiếp tục, đặt tay mình lên mấy cái công tắc. “Ông sẵn sang chưa? Thứ này sẽ biến hệ thần kinh của ông trở nên không ngon lành với con kí sinh trùng nữa, nhưng về bản chất, nó là liệu pháp sốc điện đấy.”

Tôi có thể nhìn thấy Mar mỉm cười. Dù là nàng đã không còn nữa, tôi vừa mới thấy nàng mới đây. “Làm đi.”

Tiếng bật công tắc vang vọng trong tâm trí tôi, và tôi suýt chút nữa đã bật cười sằng sạc vì dòng điện hóa ra bé đến thế. Còn chẳng cảm thấy gì cả – ít nhất là lúc ban đầu. Thế rồi, tôi cảm thấy tấm gương bắt đầu rung lên bần bật, mà thấy hình ảnh phản chiếu của mình co giật trên đó. Ôi. Không. Có đau. Đau không thể nào có gì khác so sánh nổi. Nó dữ dội đến mức tâm trí tôi không thể nào cảm nhận được ngay.

Khi tầm nhìn của tôi lắc dữ dội và lửa cháy trên mọi hạch thần kinh trên cơ thể tôi, tôi có thể thấy cái thứ kí sinh trùng sáng tối lẫn lộn bám trên đầu tôi cũng quằn quại không kém gì. Nó có những móng vuốt – sáu cái chi đầy móng vuốt như của lũ bò sát – và nó bấu vào cơ thể tôi không muốn buông ra.

Dòng điện khiến cho kí ức của tôi lóe lên.

Nụ cười của Mar ở ngay trước mắt, sáng trước ngọn lửa hồng, đằng sau là tuyết rơi sau khung cửa sổ. Những mép cạnh của kí ức bắt đầu sáng lên, và tôi nhận ra rằng cuộc đời mình vốn vẫn là một dòng trải nghiệm liên tục – chỉ là nhận thức của tôi về nó bị vỡ vụn bởi sinh vật kí sinh trên lưng tôi.

Tôi chưa bao giờ được chứng kiến ngày con trai tôi sinh ra. Đúng là tôi đã nhảy qua quãng đó cả tá lần, nhưng chưa bao giờ đúng lúc đó. Lần đầu tiên, tôi cầm tay Mar và ở đó cùng nàng qua cơn vượt cạn.

Không. Không! Khoảnh khắc ấy chuyển qua lúc khác, vẫn là nàng trên giường bệnh viên, nhưng với một lí do khác hẳn. Không phải thứ này. Vì chúa, tại sao chứ? Thật là ác độc khi bắt tôi phải nhớ điều này. Nước mắt tôi giàn dụa khi các y tá chạy đến phòng bệnh. Tôi không muốn biết. Tôi không muốn trải nghiệm. Tôi đã qua hết những lúc vui vẻ, nhưng tôi đâu muốn những khúc đau buồn – kết cục không thể tránh khỏi mà đến một ngày tôi sẽ phải đối mặt.

Không đáng. Nó nhuốm màu đen tối. Bao nhiêu niềm vui, giờ trả lại vạn lần niềm đau.

Ngọn lửa trong cơ thể và trong tâm trí tôi bùng phát lên dữ dội như tra tấn, và tôi kêu gào thảm thiết.

Tiếng kêu thét của tôi trở thành một tiếng kêu ngạc nhiên khi những máy móc và điện và ghế dần tan biến. Tuyết không còn rơi quanh cuộc đời tôi nữa; tôi đang ở trong rừng trong một ngày hè nhiều nắng.

Chúa ơi.

Tôi quay lại và nhìn thấy sinh vật ấy tiến gần đến mình. Vẫn là sự thiếu vắng ý nghĩa, vẫn là một khoảng trống vô hình giữa hiện tại. Nó trườn mình về phía trước, như lần trước – nhưng, lần này, nó co lại và chuyển hướng khác. Tôi đứng đó, kinh ngạc trước việc được trẻ lại và không còn con kí sinh trùng nữa. Cháu trai tôi làm được rồi! Nó biến tôi thành một thứ không còn hấp dẫn với con kí sinh trùng nữa, nên sinh vật ấy đã đi tìm một đĩa thức ăn khác.

Tôi trở về nhà trong tình trạng choáng váng.

Và khi tôi ở đó suy nghĩ về những điều đã xảy ra, chuông điện thoại bắt đầu reo. Tôi nhìn nó với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa buồn bã. Tôi biết ai đang gọi. Là Marjorie, gọi cuộc đầu tiên với một lí do linh tinh nào đó mà ba mươi năm sau đó cô sẽ thừa nhận rằng mình bịa ra để bắt chuyện với tôi.

Nhưng trong tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh nàng nằm trên giường bệnh trong khoảnh khắc cuối đời. Mọi chuyện sẽ kết thúc trong nỗi cô đơn và đau đớn không thể tả nổi. Tôi sẽ trở thành một lão già, bị bỏ lại đơn độc trong một ngôi nhà trống rỗng, khi tri kỉ của đời mình đã đi trước nhiều năm. Cuối cùng, còn đó chỉ có một lão già ngồi đó nhìn tuyết rơi không dứt.

Nhưng giờ, nhờ có cháu trai mình, tôi có lại được kí ức. Một cuộc đời lên xuống, vui buồn lẫn lộn, dù nó có kết thúc thế nào.

Tôi nhấc máy điện thoại lên. Nở nụ cười trên môi, tôi hỏi, “Chào, ai đang gọi đó?”

Dù là tôi đã biết câu trả lời rồi.

——-

Ghi chú của tác giả: Ông nội và tôi muốn viết lại câu chuyện cuộc đời của ông. Không may sao, bệnh Alzheimer của ông tiến triển xấu quá nhanh, và hai ông cháu không thể kết truyện được. Ông vẫn còn, nhưng tôi tưởng tượng rằng, tâm trí ông đang ở một nơi tốt hơn nhà dưỡng lão. Tôi nghĩ rằng ông đang ở những ngày tháng trẻ hơn, sống và sống hạnh phúc, bởi vì hiện tại lạnh lẽo hơn nhiều. Hôm nay trời đổ tuyết rơi; ông thích tuyết lắm. Khi tôi ghé thăm ông, ông không nhận ra, nhưng ông có mỉm cười khi ông ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

— Ssiem, 24/04/2020, một ngày rảnh rỗi ngồi dịch truyện

Short story #4: Sacrifice

“Nếu mình phải hy sinh tính mạng vì thế giới này, mình sẽ phải làm gì đây?”

Có một cô gái phải đứng trước quyết định đó. Rằng để cứu lấy thế giới khỏi thảm họa diệt vong, cô phải chết.

Vị thần kể rằng, cô gái ấy, trong lúc phải chịu đựng những mâu thuẫn trong tâm trí và những giọt nước mắt trên khuôn mặt, cuối cùng đã quyết định.

Thế giới này, nơi những người cô yêu thương đang sống, cô muốn cứu lấy họ.

Với nỗi sợ trong tim, đôi môi run rẩy và những bước chân không vững, cô tiến tới trước vị thần.

Cô gái ấy đã có lựa chọn của mình. Thế nhưng,

“Thay vì lấy mạng cô bé đó, hãy lấy mạng của tôi!”,

Một chàng trai đứng trước mặt vị thần hét lớn.

Chàng trai ấy, người muốn đổi mạng mình lấy mạng của cô, là một trong những người mà cô yêu thương.

Người yêu thương cô, và người được cô yêu thương. Vị thần hỏi kẻ đó: “Ngươi không sợ cái chết hay sao?”

Nhưng chàng trai ấy, trong đầu nghĩ “Nếu phải hy sinh tính mạng mình có cô gái mình yêu thương”, nở một nụ cười trên mặt.

Có thứ tôi còn sợ hơn cái chết nữa.”

Và thế là, một tia sét giáng xuống, chàng trai bỏ mạng. Và thế giới được cứu.

Chàng trai ấy bỏ lại cô gái khóc nức nở, “Vì chàng trai đã cứu lấy thế giới này, tôi sẽ tiếp tục sống.”

Lời cô gái tự dối lòng mình cũng là kết thúc của câu chuyện.

——-

Màn hình của hai anh em lóe trắng, và rồi đoạn credit bắt đầu được kéo lên.

“ ‘Có thứ tôi còn sợ hơn cái chết nữa.’ à?

Nhưng tại sao chàng trai, người hùng đó, người hy sinh vì cô gái, lại nói thế được chứ?

Tại sao không nói là, “Tôi còn sợ đánh mất người mình yêu thương hơn”?

“Hy sinh vì người khác”. Chỉ nghe thấy từ đó thôi là đủ để làm người ta đổ lệ rồi.

Một cậu trai mắt đen, tóc đen, với một nụ cười toát lên tính cách khác người. Một cô bé mắt đỏ, tóc trắng, với khuôn mặt đẫm buồn. Hai người họ nghĩ về chàng trai bỏ mạng để cứu lấy thế giới.

Trong số hàng trăm triệu sinh mạng phải hy sinh, chỉ cần lấy một, và số còn lại được toàn mạng.

Thật ra thì, điều ấy không tệ chút nào. Một tỉ lệ đánh đổi tuyệt vời. Một chiến công không thể tin nổi!

Và rồi…

Bạn nghĩ cô gái bị bỏ lại sẽ ra sao?

Điều mà chàng trai sợ hơn cả cái chết chính là ý nghĩ sẽ phải sống mà không còn người mình yêu thương nữa.

“Gã đó trốn tránh điều này bằng cách hy sinh chính mình.”

Cô gái, người đã muốn cứu lấy chàng trai đó, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?

Hai anh em nhìn nhau, đều có chung một ý nghĩ.

Tên nhát gan!”

“Sự hy sinh” này chỉ là một cái tên hào nhoáng. Nó vốn là “bản ngã ích kỷ”, nhưng với cái tên kia thì không ai phàn nàn được.

Nếu có ai phàn nàn, thì kẻ anh hùng kia đã không còn sống nữa rồi.

Không phải là chuyện quyết định “ai sẽ sống”, hai anh em nghĩ.

Hoặc là “cả hai chết”. Hoặc “cả hai sống”.

Chỉ có hai lựa chọn vậy thôi.

Sau cùng thì, vẫn chỉ là “bản ngã ích kỷ”. Nếu hai người họ tin tưởng nhau, họ sẽ vượt qua được.

Và nếu họ chọn “cả hai sống”, và thế giới tiến tới tận thế của nó…

Thì cứ mặc kệ nó bị hủy diệt đi.

Như thế là vô trách nhiệm sao?

Đầu tiên, phải làm rõ đã.

Là trách nhiệm của ai, trách nhiệm cái gì?

Thật sự, nếu tôi được chọn, thì sẽ là tình yêu của họ, lòng dũng cảm của họ, và cuộc sống cứ tiếp tục. Như vậy là đủ.

Nhưng nghĩ đến những người khác trên thế giới này, họ thì sao?

Cái thứ trách nhiệm này, chẳng phải thuộc về kẻ mang đến diệt vong sao?

Một câu hỏi nữa.

Nếu thế giới bị hủy diệt chỉ là điều sớm muộn. Và có thể điều đó sẽ đến ngay ngày này.

Nếu là vậy, họ có thể cùng nhau mỉm cười chứng kiến tận thế cùng nhau được không?

Như thế thì mọi lời than phiền về “bản ngã ích kỷ” sẽ không còn nữa.

Kẻ nào dám lên tiếng, thì cũng sẽ ra đi cùng thế giới này mà thôi!

Nhưng kẻ cả như vậy…

Đặt đứa em gái ngái ngủ của mình xuống giường, cậu trai tóc đen nghĩ.

“Nếu mình phải hy sinh tính mạng vì thế giới này, mình sẽ phải làm gì đây?”

Mình và em gái, nếu một trong hai phải chết, vậy thì sao?

Cả hai đều chết sao?

Như thế đỡ hơn, nhưng mình vẫn không muốn vậy.

Cả hai cùng sống thì sao? Như thế sẽ tốt hơn nhiều.

Nhưng vậy…

Thế giới sẽ bị hủy diệt. Như thế chỉ là chạy trốn mà thôi.

“Mình khá chắc là, mình sẽ chẳng thể cười nổi”, chàng trai nghĩ, tay vẫn đều đều vuốt tóc em gái mình.

Hai anh em, những người đang hướng đến mục tiêu “cứu mọi thứ trên thế giới này”, họ nên làm gì đây?

Không hy sinh bất cứ ai cả, và đoạt được mọi thứ, để làm được điều đó…

Nhìn vào cô em gái đang ngủ của mình, cậu trai trẻ nhếch mép. “Ở thế giới này” là một thứ mơ hồ thấy rõ…

Short story #3: The young princess and the peasant boy

Rất lâu về trước, rất xa nơi này, có một công chúa trẻ, bị mồ côi trong thời chiến. Vì không còn ai khác nữa, cô phải đảm nhiệm việc lãnh đạo quân đội của vương quốc mình. Cô là chiến binh dũng mãnh nhất; được người dân quý mến; không thể bị khuất phục trên chiến trường. Cô ra trận mỗi ngày, từ trận chiến này qua trận chiến khác, để cứu lấy con dân của mình. Nhưng mỗi khi đêm xuống, khi việc chiến đấu không còn đó nữa, cô vô cùng cô đơn.

Cho tới một ngày, có một cậu bé nông dân gia nhập quân đội. Cậu cũng cô đơn và giận giữ và dung mãnh như cô vậy. Lần đầu tiên trong đời, cô công chúa cảm thấy rằng, khi cô tiến ra chiến trận để cứu người khác, có một người bên cô để cứu lấy cô.

Thế rồi, ngày mà trận chiến đen tối nhất tới. Công chúa và cậu nông dân đứng bên nhau, cùng thề rằng chỉ có cái chết mới chia lìa được hai người họ. Cô ngã xuống dưới lưỡi gươm của kẻ thù và chết trước mắt cậu. Và những người nghe được câu chuyện đều khóc thương cho cái chết của tình yêu đôi lứa.

Mất đi công chúa của mình, cậu nông dân lang thang đó đây, đánh mất mình vào tột cùng tuyệt vọng. Cho đến một ngày, cậu gặp được một kẻ bất tử, người nói với cậu rằng nàng công chúa bị cướp trên tay cậu; mắc kẹt trong một bùa mê vĩnh cửu. Và thế là, giờ đây cậu đi kiếm tìm nàng, băng qua thế giới này, và mọi thế giới khác. Bởi vì ở đâu đó, niêm phong dưới lớp băng vĩnh cửu và lớp lớp những gai nhọn chí tử, nàng vẫn đang ngủ yên, chờ ngày được đánh thức. Và một ngày kia, nhất định, cậu sẽ tìm thấy nàng…