Dear Iris #287.1: Live

Tôi nghe rõ tiếng mình thở hơn bao giờ hết….

Cố gắng hít lấy một hơi thật dài, rồi thở ra nhẹ nhàng, nhưng tiếng thở vẫn cuốn chặt bên tai, vang vọng nhức óc. Mỗi cử động, tiếng xương răng rắc truyền thẳng tới xương trong mà không qua màng nhĩ, ổn như một công trường xây dựng phải mùa phát triển. Không còn tiếng thế giới xung quanh nữa, chỉ còn mình tôi với những âm thanh của chính cơ thể mình vậy.

Và tai nghe văng vẳng điệu nhạc buồn…

The dreams in which I’m dying are the best I’ve ever had… ♪

Dear Iris #287: Time

Em à,

Chúng ta đã quá quen với việc đong đến thời gian bằng ngày bằng tháng bằng năm, bằng giờ bằng phút bằng giây, em nhỉ? Hai mươi tám tuổi, đi làm ở chỗ hiện tại được mười một tháng, tám ngày nữa có lương, còn sáu tiếng năm mươi phút nữa đồng hồ báo thức sẽ kêu, kêu đủ ba mươi giây sẽ chuyển chế độ…

How long is long? How short is short?

Một giờ nghe sếp mắng, rất dài. Một ngày cực nhọc làm việc không ra kết quả, rất dài. Một tuần bộn bề với âu lo, rất dài. Một tháng chờ chuyển chỗ làm, rất dài. Một năm đợi nhập học, rất dài. Một thập kỷ lớn lên. Một thế kỷ chuyển xoay chóng mặt…

Một giờ làm bài thi, quá ngắn. Một ngày còn được nhìn thấy nàng, quá ngắn. Một tuần chạy deadline, quá ngắn. Một tháng chuyển tiếp công việc, quá ngắn. Một năm đi du học, quá ngắn. Một thập kỷ nhìn ba mẹ già đi. Một thế kỷ đến lúc loài người không thể sống được ở Trái Đất nữa…

Thời gian của vũ trụ quá mênh mang, còn cuộc đời con người quá hữu hạn. “Em ơi có bao nhiêu, sáu mươi năm cuộc đời…” Nhưng có thực được sáu mươi năm, khi ngoài kia thế giới hỗn loạn. Giữa những ô nhiễm, những thảm họa tự nhiên, những chiến tranh, những dịch bệnh. Hôm trước tôi đọc một cô công nhân trẻ vì dịch bệnh mà ra đi sau ít ngày, nay tôi đọc một cậu thầy giáo trẻ cũng bỏ mạng sau khi tiêm vaccine chỉ sau 39 giờ. Ta nào có biết được, ngày ta không còn trên cõi đời này liệu có đến sớm hay muộn, hả em?

Mỗi ngày qua đi, ta lại gần hơn với ngày cuối cùng của cuộc đời mình, là bớt đi một ngày tôi còn có thể viết cho em những bức thư để đó.

Cuộc đời tôi có thể sẽ rất ngắn. Ngắn đến độ chẳng cho tôi thời gian để tiếc thương cho những tương lai tôi chẳng thể chứng kiến, chẳng đủ để nói một lời chia tay, chẳng màng đến người có cảm thấy thế nào…

Cuộc đời tôi cũng có thể sẽ rất dài. Dài đến nỗi tôi phải trải qua những ngày không còn nhớ mặt, không còn nhận ra giọng nói của cô nữa, và ngày ngày cứ trôi qua trống rỗng vô hồn…

Cuộc đời tôi có thể…

Ngoành đi ngoảnh lại, đã chẳng còn cảm thấy gì nữa rồi…

Short story #6: The Egg

Ngươi chết trên đường về nhà.

Tai nạn giao thông.  Không có gì đặc biệt, tuy thế mà chết người.  Ngươi để lại vợ và hai con.  Cái chết không đau đớn.  Nhân viên cứu cấp hết lòng cứu chữa nhưng vô hiệu quả.  Thân thể ngươi nát bấy, thoát đi thì tốt hơn, tin Ta đi.

Và khi ấy ngươi gặp Ta.

“Sao… chuyện gì vậy?”  Ngươi hỏi, “Con đang ở đâu đây?”

“Ngươi chết rồi,” Ta nói, một cách thẳng thừng.  Nói kiểu cách làm chi.

“Có chiếc xe vận tải trượt bánh…”

“Đúng thế,” Ta nói.

“Con…  Con chết rồi ư?”

“Đúng.  Nhưng đừng có buồn.  Ai cũng chết,”  Ta nói.

Ngươi nhìn quanh.  Hư vô.  Chỉ ngươi và Ta.  “Đây là đâu?”  Ngươi hỏi, “Đây là đời sau đấy à?”

“Thì cũng đâu đó,” Ta nói.

“Có phải Ngài là Thượng Đế?”  Ngươi hỏi.

“Ừ,” Ta trả lời, “Ta là Thượng Đế.”

“Thế còn con cái…  vợ con thì sao?”  Ngươi nói.

“Sao là sao?”

“Họ có hề hấn gì không?”

“Ta cũng đang còn chờ xem sao,” Ta nói, “Vừa mới chết mà ngươi đã vội lo lắng cho gia đình.  Khá lắm.”

Ngươi nhìn Ta kinh ngạc.  Đối với ngươi, Ta không có vẻ gì là Thượng Đế, Ta giống như người thường.  Hoặc có thể là một người đàn bà.  Có thể là một giới chức thẩm quyền nào đó.  Hao hao như thầy giáo tiểu học hơn là đấng toàn năng.

“Đừng lo,” Ta nói, “Họ sẽ yên lành.  Con cái ngươi sẽ nghĩ ngươi toàn hảo về mọi mặt.  Chúng đã không rỗi hơi mà sinh lòng khinh thường ngươi.  Vợ ngươi bề ngoài sẽ khóc thương, nhưng trong lòng nhẹ hẫng.  Nói cho ngay, hôn nhân gia đình ngươi đang tan vỡ.  Nếu để nói an ủi thì vợ ngươi sẽ cảm thấy rất tội lỗi khi được nhẹ gánh.”

“Ủa,” ngươi nói, “Còn bây giờ thì sao?  Con có được lên thiên đàng hay bị đày xuống địa ngục hay điều gì khác?”

“Không đi đâu hết,” Ta nói, “Ngươi sẽ được tái sinh.”

“À,” ngươi nói, “hóa ra mấy tín đồ Ấn Độ giáo đúng.”

“Đạo nào cũng đều đúng trong cách riêng của họ,” Ta nói, “Hãy đi với Ta.”

Ngươi theo sau, cùng Ta rảo bước qua cõi hư vô.  “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Không nhắm đến nơi nào cả,” Ta nói, “Cứ vừa đi vừa trò chuyện cho vui.”

“Vậy là nghĩa làm sao, thưa Ngài?”  Ngươi hỏi, “Khi tái sinh, con sẽ như một tấm bảng tinh khôi, có phải vậy không?  Một đứa trẻ thơ.  Và như thế mọi kinh nghiệm và mọi việc con làm trong kiếp này chẳng có tác dụng gì.”

“Không phải vậy!”  Ta nói, “Ngươi vẫn lưu giữ tất cả những kiến thức và kinh nghiệm của tiền kiếp.  Có điều là hiện tại ngươi không nhớ đấy thôi.”

Ta dừng lại và nắm lấy vai ngươi, “Tâm hồn của ngươi tráng lệ, đẹp đẽ, và bao la hơn ngươi có thể tưởng tượng.  Trí tuệ con người chỉ có thể chứa một phần nhỏ của bản thể ngươi.  Như thể ngươi nhúng ngón tay vào ly nước để thử xem nóng hay lạnh.  Ngươi bỏ một phần tí tẹo của ngươi vào cái vại, và khi kéo ra, ngươi được thêm tất cả kinh nghiệm của nó.

Ngươi mang phận người trong 48 năm qua, thế nên ngươi chưa kinh qua đủ để cảm nhận được cái ý thức mênh mông của ngươi.  Nếu như chúng ta ở đây lâu hơn chút nữa, ngươi sẽ nhớ lại mọi điều.  Nhưng màng chi chuyện đó khi đang hóa kiếp.”

“Vậy thì con đã tái sinh bao nhiêu lần rồi, thưa Ngài?”

“Ồ, nhiều lắm.  Nhiều không kể xiết.  Và đã sống qua nhiều kiếp người.”  Ta nói, “Lần này, ngươi sẽ là cô thôn nữ Tàu vào năm 540 trước Công nguyên.”

“Sao?”  Ngươi ấp úng, “Ngài gởi con ngược dòng thời gian ư?”

“À, đại khái là thế.  Thời gian, ngươi biết đó, chỉ hiện hữu trong vũ trụ của ngươi.  Từ nơi Ta đến mọi thứ đều khác biệt.”

“Ngài từ đâu đến?”  Ngươi hỏi.

“Thì,” Ta giải thích, “Ta đến từ một nơi chốn.  Một nơi chốn khác.  Và có những kẻ khác giống Ta.  Ta biết ngươi muốn biết nơi đó ra sao, nhưng thật tình ngươi sẽ không hiểu được.”

“Ồ,” ngươi nói, thoáng tiu nghỉu, “Hãy khoan.  Nếu như con tái sinh vào những nơi khác đúng lúc, không chừng con sẽ gặp chính mình.”

“Quả thế.  Xảy ra thường xuyên.  Và với hai kiếp người chỉ biết nhận thức về đời mình thì ngươi nào biết điều gì đang xảy ra.”

“Vậy thì tất cả có nghĩa lý gì?”

“Thật không?” Ta hỏi, “Hỏi thật không đó?  Ngươi hỏi Ta ý nghĩa cuộc đời là gì?  Hơi có vẻ rập khuôn nhỉ?”

“Câu hỏi hợp lý mà,” ngươi vẫn khăng khăng.

Ta nhìn đăm đăm vào mắt ngươi, “Ý nghĩa của cuộc đời, mục đích Ta tạo dựng nên vũ trụ này, là để ngươi trưởng thành.”

“Ngài ám chỉ cả nhân loại?  Ngài muốn chúng con trưởng thành?”

“Không, chỉ một mình ngươi.  Ta tạo nên cả vũ trụ này riêng cho ngươi thôi đó.  Với mỗi cuộc đời mới ngươi trở nên chín chắn hơn và trí tuệ ngươi được thăng tiến hơn.”

“Chỉ mình con thôi sao?  Thế còn mọi người khác thì sao?”

“Không có ai khác cả,”  Ta nói, “Trong vũ trụ này chỉ có ngươi và Ta.”

Ngươi nhìn Ta trân trối, “Nhưng còn biết bao người trên thế giới…”

“Tất cả chỉ là ngươi.  Những kiếp tái sinh của chính ngươi.”

“Sao.  Con là mọi người à?”

“Ngươi đang khai ngộ đấy,” Ta nói, vỗ lưng ngươi khen thưởng.

“Thế ra con là mỗi người đã đến trong cuộc đời này?”

“Đúng vậy, và cũng là những người sẽ đến nữa.”

“Con là Abraham Lincoln?”

“Cũng là John Wilkes Booth nữa,” Ta tiếp lời.

“Con là Hitler?”  Ngươi nói, vẻ bàng hoàng.

“Và cũng là hàng triệu người mà hắn đã sát hại.”

“Con là Jesus?”

“Và ngươi cũng là mỗi môn đồ của Ngài nữa.”

Ngươi lặng im.

“Mỗi khi ngươi làm hại ai,”  Ta nói, “ngươi làm hại chính ngươi.  Mỗi khi ngươi làm điều thiện, ngươi làm cho chính ngươi.  Mỗi giây phút vui buồn của nhân loại từ trước tới giờ, và trong tương lai, đều được ngươi cảm nhận.”

Ngươi nghĩ ngợi một hồi lâu.

“Tại sao?”  Ngươi hỏi Ta, “Thế là thế nào?”

“Bởi vì ngày nào đó, ngươi sẽ trở nên như Ta.  Bởi vì đó chính là ngươi.  Ngươi cùng một bản thể với Ta.  Ngươi là con Ta.”

“Ủa,” ngươi thốt lên, “Ý Ngài nói con là Thượng Đế?”

“Chưa đâu.  Ngươi là cái bào thai.  Ngươi còn đang tăng trưởng.  Một khi ngươi trải nghiệm muôn kiếp nhân sinh qua hết mọi thời đại, ngươi sẽ đủ chín chắn để được sinh ra.”

“Như vậy hết thảy vũ trụ,” ngươi nói, “chỉ là…”

“Một quả trứng.”  Ta trả lời, “Bây giờ là lúc ngươi tiến tới kiếp sau rồi đó.”

Và Ta tiễn ngươi vào đời.

Dear Iris #280: Edge of Tomorrow

Nếu em ở đây, ngay phút giây này, tôi sẽ rủ em cùng xem bộ phim này, một lần nữa.

Bộ phim là câu chuyện về một chàng trai bỗng dưng một ngày phải sống đi sống lại ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Ngày cuối ấy, à không, những ngày cuối lặp đi lặp lại ấy, chàng gặp được một người hiểu được mình. Ngặt nỗi, mỗi khi thời gian reset, chỉ chàng được giữ lại kí ức của những gì đã xảy ra. Bao nhiêu ngày cạnh nhau làm cho chàng hiểu cô gái ấy như chính bản thân mình, lại càng làm cho bản thân không thể chấp nhận sống tiếp mà không có cô, dù điều ấy có nghĩa rằng thế giới sẽ không được cứu…

Đồng thời cũng là câu chuyện, có nên tự kết thúc cuộc sống của mình khi còn có thể, khi nó vẫn còn đẹp, còn khỏe, hay vẫn nên níu kéo mạng sống đến giây phút cuối cùng, dù phải chịu đau đớn đến bao nhiêu. Hy vọng thay đổi ngày mai của hiện tại, hay hy vọng làm lại một tương lai khác hơn?

Dạo gần đây, tôi bị stress nặng. Vì công việc không được như ý. Vì dịch bí bách. Vì những mối quan hệ bỗng không còn được như xưa. Vì một người đã từng nói chuyện thâu đêm suốt sáng giờ không còn muốn truyện trò với tôi nữa. Cảm giác bí bức còn hơn quãng thời gian một mình nơi đất khách nữa. Đã có lúc tôi có ý định tự tử, là điều mà trước nay tôi chưa từng có…

Bệnh dịch, thiên tai, biến đổi khí hậu. Thế giới đang đi tới những ngày cuối của nó, còn người ta vẫn cứ đầy những âu lo cơm áo gạo tiền. Ai rồi cũng phải đi, sao không thể sống chậm lại một chút, đối xử với nhau tốt hơn một chút, chỉ vậy thôi.

Khó đến thế sao?

So. Much. Pain…