Dear Iris #287.1: Live

Tôi nghe rõ tiếng mình thở hơn bao giờ hết….

Cố gắng hít lấy một hơi thật dài, rồi thở ra nhẹ nhàng, nhưng tiếng thở vẫn cuốn chặt bên tai, vang vọng nhức óc. Mỗi cử động, tiếng xương răng rắc truyền thẳng tới xương trong mà không qua màng nhĩ, ổn như một công trường xây dựng phải mùa phát triển. Không còn tiếng thế giới xung quanh nữa, chỉ còn mình tôi với những âm thanh của chính cơ thể mình vậy.

Và tai nghe văng vẳng điệu nhạc buồn…

The dreams in which I’m dying are the best I’ve ever had… ♪

Leave a comment