Dear Iris #287.1: Live

Tôi nghe rõ tiếng mình thở hơn bao giờ hết….

Cố gắng hít lấy một hơi thật dài, rồi thở ra nhẹ nhàng, nhưng tiếng thở vẫn cuốn chặt bên tai, vang vọng nhức óc. Mỗi cử động, tiếng xương răng rắc truyền thẳng tới xương trong mà không qua màng nhĩ, ổn như một công trường xây dựng phải mùa phát triển. Không còn tiếng thế giới xung quanh nữa, chỉ còn mình tôi với những âm thanh của chính cơ thể mình vậy.

Và tai nghe văng vẳng điệu nhạc buồn…

The dreams in which I’m dying are the best I’ve ever had… ♪

Dear Iris #287: Time

Em à,

Chúng ta đã quá quen với việc đong đến thời gian bằng ngày bằng tháng bằng năm, bằng giờ bằng phút bằng giây, em nhỉ? Hai mươi tám tuổi, đi làm ở chỗ hiện tại được mười một tháng, tám ngày nữa có lương, còn sáu tiếng năm mươi phút nữa đồng hồ báo thức sẽ kêu, kêu đủ ba mươi giây sẽ chuyển chế độ…

How long is long? How short is short?

Một giờ nghe sếp mắng, rất dài. Một ngày cực nhọc làm việc không ra kết quả, rất dài. Một tuần bộn bề với âu lo, rất dài. Một tháng chờ chuyển chỗ làm, rất dài. Một năm đợi nhập học, rất dài. Một thập kỷ lớn lên. Một thế kỷ chuyển xoay chóng mặt…

Một giờ làm bài thi, quá ngắn. Một ngày còn được nhìn thấy nàng, quá ngắn. Một tuần chạy deadline, quá ngắn. Một tháng chuyển tiếp công việc, quá ngắn. Một năm đi du học, quá ngắn. Một thập kỷ nhìn ba mẹ già đi. Một thế kỷ đến lúc loài người không thể sống được ở Trái Đất nữa…

Thời gian của vũ trụ quá mênh mang, còn cuộc đời con người quá hữu hạn. “Em ơi có bao nhiêu, sáu mươi năm cuộc đời…” Nhưng có thực được sáu mươi năm, khi ngoài kia thế giới hỗn loạn. Giữa những ô nhiễm, những thảm họa tự nhiên, những chiến tranh, những dịch bệnh. Hôm trước tôi đọc một cô công nhân trẻ vì dịch bệnh mà ra đi sau ít ngày, nay tôi đọc một cậu thầy giáo trẻ cũng bỏ mạng sau khi tiêm vaccine chỉ sau 39 giờ. Ta nào có biết được, ngày ta không còn trên cõi đời này liệu có đến sớm hay muộn, hả em?

Mỗi ngày qua đi, ta lại gần hơn với ngày cuối cùng của cuộc đời mình, là bớt đi một ngày tôi còn có thể viết cho em những bức thư để đó.

Cuộc đời tôi có thể sẽ rất ngắn. Ngắn đến độ chẳng cho tôi thời gian để tiếc thương cho những tương lai tôi chẳng thể chứng kiến, chẳng đủ để nói một lời chia tay, chẳng màng đến người có cảm thấy thế nào…

Cuộc đời tôi cũng có thể sẽ rất dài. Dài đến nỗi tôi phải trải qua những ngày không còn nhớ mặt, không còn nhận ra giọng nói của cô nữa, và ngày ngày cứ trôi qua trống rỗng vô hồn…

Cuộc đời tôi có thể…

Ngoành đi ngoảnh lại, đã chẳng còn cảm thấy gì nữa rồi…

Dear Iris #280: Edge of Tomorrow

Nếu em ở đây, ngay phút giây này, tôi sẽ rủ em cùng xem bộ phim này, một lần nữa.

Bộ phim là câu chuyện về một chàng trai bỗng dưng một ngày phải sống đi sống lại ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Ngày cuối ấy, à không, những ngày cuối lặp đi lặp lại ấy, chàng gặp được một người hiểu được mình. Ngặt nỗi, mỗi khi thời gian reset, chỉ chàng được giữ lại kí ức của những gì đã xảy ra. Bao nhiêu ngày cạnh nhau làm cho chàng hiểu cô gái ấy như chính bản thân mình, lại càng làm cho bản thân không thể chấp nhận sống tiếp mà không có cô, dù điều ấy có nghĩa rằng thế giới sẽ không được cứu…

Đồng thời cũng là câu chuyện, có nên tự kết thúc cuộc sống của mình khi còn có thể, khi nó vẫn còn đẹp, còn khỏe, hay vẫn nên níu kéo mạng sống đến giây phút cuối cùng, dù phải chịu đau đớn đến bao nhiêu. Hy vọng thay đổi ngày mai của hiện tại, hay hy vọng làm lại một tương lai khác hơn?

Dạo gần đây, tôi bị stress nặng. Vì công việc không được như ý. Vì dịch bí bách. Vì những mối quan hệ bỗng không còn được như xưa. Vì một người đã từng nói chuyện thâu đêm suốt sáng giờ không còn muốn truyện trò với tôi nữa. Cảm giác bí bức còn hơn quãng thời gian một mình nơi đất khách nữa. Đã có lúc tôi có ý định tự tử, là điều mà trước nay tôi chưa từng có…

Bệnh dịch, thiên tai, biến đổi khí hậu. Thế giới đang đi tới những ngày cuối của nó, còn người ta vẫn cứ đầy những âu lo cơm áo gạo tiền. Ai rồi cũng phải đi, sao không thể sống chậm lại một chút, đối xử với nhau tốt hơn một chút, chỉ vậy thôi.

Khó đến thế sao?

So. Much. Pain…

Dear Iris #274: Strawberry

Em ạ,

Ngày cuối tuần, sau một kì nghỉ ngắn, tôi tìm đọc lại một bộ truyện cũ mình đã từng xem hơn 10 năm trước. Câu chuyện về những cô cậu học sinh cấp 3, về cuộc sống chưa vướng bận âu lo gia đình, về những tháng năm đầy những kỉ niệm khó quên, về những ngày chưa phải lo nghĩ sớm mai, về những vô tư và nông nổi của tuổi trẻ.

10 năm, từ một cậu học trò trung học, nay tôi đã người đi làm. Nhiều thứ đã khác. Nhiều ước mơ đã phải gác lại. Nhiều mối quan hệ đã nhạt phai. Nhiều người đã không còn quen nữa. Sự đời biến chuyển đến chóng mặt. Thậm chí khó còn thời gian để ngưng lại mà ngẫm về những sự đã qua nữa. Guồng quay cuộc sống cứ thế xoay vần không dứt, để người ta bị cuốn vào những thứ lo nghĩ qua ngày, qua tháng, qua năm.

10 năm, là những đắng cay, là những ngọt bùi, là những bài học khó quên. Là chuyện trưởng thành, là đối nhân, là xử thế. Là những cảm xúc, là những khát khao, là những dại khờ. Là những mối quan hệ không thể cùng nhau tới cùng trời cuối đất…

“It’s not the destination so much as the journey.” – Những thứ ta trải qua còn quan trọng hơn kết quả cuối cùng, chẳng phải vậy sao? Nhưng rồi người cũng lại nói, rằng kẻ ở lại cuối cùng mới là trân quý. Là mãi mãi, là không bao giờ lìa xa. Nhưng mãi mãi là bao xa, hả em?

Hoặc có lẽ, lúc nào còn ở cạnh nhau, chỉ cần tin tưởng, ủng hộ, tôn trọng và trân trọng nhau là đủ, nhỉ?

Dear Iris #258.2: Sunflower

Đáng lẽ ra em nên viết thẳng cho chị, nhưng thực sự thì em không thấy lời nói của mình còn có chút trọng lượng nào với chị nữa, nên em sẽ chỉ viết ở đây và lock lại đó. Chỉ là trải lòng ra thì sẽ bớt nặng đầu mà thôi…

Chị à. Em thực sự rất mệt…

Vậy là đã ngót nghét nửa năm quen nhau rồi chị nhỉ. Từ những ngày tập văn nghệ cho team building, chị làm cô giáo, còn em làm học sinh gương mẫu. Rồi những ngày cùng DBC tận hưởng kì nghỉ ở Hạ Long, em tranh chỗ thường có của anh Hải Anh để ngồi cạnh chị. Chị từng hỏi tại sao ở HL lại bám riết chị như thế, em cũng không biết nữa. Hoặc có biết cũng không còn nhớ nữa. Có thể là em chỉ muốn có 1 người để đu bám, hoặc là ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn ở cạnh chị, nhưng thôi, ấy không còn là điều quan trọng nữa.

Những ngày đầu đi làm ở DBC, thực sự thấy ngưỡng mộ chị lắm ấy. Người đâu vừa xinh, vừa giỏi, lại luôn xông xáo, luôn vì các hoạt động, luôn quan tâm đến mọi người. Là MC của mọi tiết mục, nhận giao phó của anh chị em mà không một lời kêu ca. Ấy cũng là hình ảnh em luôn tâm niệm trong lòng khi tham gia các hoạt động của trung tâm mình. Là khi nhảy bài Số ca. Là khi thi tiếng Anh đoàn cơ sở. Là khi em tập luyện billiards với lời hứa sẽ gặp lại chị trong trận chung kết.

Nhưng rồi mọi cố gắng của em đều chẳng đi đến đâu cả. Em nhảy xấu, để bị đẩy xuống hàng dưới. Em thi tiếng Anh mãi không được lấy một lần điểm tối đa cho đến tận tối ngày cuối cùng. Và em bị loại từ vòng bảng giải billiards, chẳng thể tiến sâu hơn, ngẩn ngơ nhìn mọi người vượt mặt mình.

Em là đứa xấu tính. Mỗi trận chị đánh, em lại thầm hy vọng là đội chị đánh hụt, đánh lỗi, thầm cổ vũ đội đối thủ. Em không muốn chị có giải lần này. Em không muốn người khác dắt chị lên chỗ nhận huy chương. Em thấy mình tệ hại thực sự chị ạ. Em xin lỗi.

Nhưng chị không biết những điều ấy. Chị không hề biết. Chị đặt biệt danh cho em là “My Idol 😁” khi thấy con số 300 điểm TA em gửi cho chị. Chị cũng không biết rằng điểm số ấy không phải của em, mà là của anh bạn em khi tối hôm ấy 2 đứa làm bài cùng nhau ở quán cafe. Em chẳng thể đạt được một lần 300, mãi đến gần 11h tối ấy em về nhà làm đi làm lại hàng chục lần nữa mới được một lần 300 vào đúng 11h59, ít giây trước khi cổng thi khoá lại. Em xin lỗi chị.

Đợt ấy em stress nặng. Công việc không tập trung, nên lỡ deadline nhiều lần. Anh Toản cũng nhiều lần ý kiến việc em đi muộn về sớm hay còn ngó qua lại bàn billiards trong giờ làm. Anh bảo, tham gia hoạt động chung là tốt, nhưng đừng có để ảnh hưởng đến công việc, rằng BIDV không trả tiền cho em để em đến đánh billiards. Mấy phần công việc của em được Quân và Linh giúp đỡ, sau em tiếp nhận lại, nhưng em còn mới, sửa những thứ chúng nó làm chống chế rất khổ, nhưng em cũng chẳng có tiếng nói nữa.

Sau đợt ấy thì có làm xế chở chị đi học buổi tối, rồi thì cùng chị tham gia đội thuyền mỗi cuối tuần. Hai chị em cũng thân nhau hơn, cũng cởi mở hơn. Có điều, em thực sự không thích bị so sánh với nyc của chị. Cảm giác rất khó chịu khi biết được điều ấy. Là khi người ta nhìn mình nhưng lại chỉ thấy bóng hình một người xưa cũ mà người ta đã chia sẻ nhiều kỉ niệm. Dù biết là người ta cũng chẳng vui vẻ gì khi trong đầu cứ vẩn vơ quá khứ như thế, nhưng đâu phải là em muốn giống họ thế đâu hả chị?

Đợt ấy, nhờ nói chuyện nhiều hơn, mà em biết được người chị hay lo chuyện bao đồng của em cũng có những sở thích, những mong muốn, hay những lo lắng rất đời thường. Em nhìn chị với một con mắt khác, con mắt của người bạn tâm sự, người bạn ăn sáng, người bạn cùng cố gắng học ngoại ngữ. Được chị tin tưởng mở lòng, và được đồng hành cùng chị trên những con đường ấy, em vui lắm.

Tháng 10, đi riêng với chị nhiều. Em là đứa hay sống ảo, thỉnh thoảng đẩy ảnh có chị lên story với đôi câu sến súa dở người. Thực sự em không nghĩ nhiều đâu, nên khi nói đừng cho chị lên mxh nữa, em đã thấy khá là hụt hẫng đấy. Bởi em nghĩ hai chị em có thân nhau một chút thì cũng không vấn đề gì cả, còn chị như thể lúc nào cũng muốn giấu vậy. Chị kêu là mọi người đàm tiếu. Chị kêu là chị bị gán trêu nhiều rồi. Chị kêu là chị khó chịu. Em đã rất muốn nói rằng mình không sai thì không phải lấm lét, rồi trêu gì thì kệ đi cho nhẹ đầu, cả có trêu thì trêu với mình em cũng được, nhưng cuối cùng lại thôi. Là chị không muốn, thì vì lí do gì em cũng chịu vậy.

Em sinh phải cung con cá, là cái tính cách bánh bèo nhất trong 12 cung hoàng đạo. Có lẽ cũng vì thế mà em thỉnh thoảng hay nhõng nhẽo, đòi nọ đòi kia. Nhưng chị thì không mấy khi chịu. Selfie, không. Xoa đầu, không. Chị đều lấy lí do là vì không làm vậy bao giờ. Em buồn, vì cứ nghĩ rằng với chị thì mình đặc biệt hơn các đồng nghiệp khác một chút, nhưng cuối cùng chẳng thể có một ngoại lệ gì cả, rằng có là em hay là ai thì chị cũng cư xử vậy thôi. Cũng nói, nhưng chị nhất định không chịu, cứng đầu như một đứa nhóc cấp 1 vậy.

Ấy là khi em không muốn gọi chị xưng em nữa. Chị gì mà chẳng biết nhường nhịn, chẳng chịu nhượng bộ, rồi còn kêu con trai phải bao dung nọ kia. Dù là ít tuổi hơn, nhưng cũng không phải bé bỏng gì, giờ lại có người chị tính tình như thế, thấy mình không khác gì thằng nhóc lít nhít trong mắt người ta, em không muốn. Và chị vẫn nhất định không có một ngoại lệ nào cả, lại còn nói chồng con đề huề rồi nên vậy. Thực sự chị nghĩ em muốn gọi nhau như vậy vì muốn có quan hệ tình cảm với chị hay sao?

Tháng 11, chị nhiều việc. Việc gia đình. Việc cơ quan. Hoạt động chung của Trung tâm hay của Ngân hàng. Cũng cùng chị đi được mấy đoạn. Rồi cũng bất đồng quan điểm nhiều thứ. Là khác biệt giữa quan điểm sống, hay khác nhau giữa mindset của người làm DN nhà nước và tư nhân. Em biết chị mệt mỏi nhưng chẳng thể đỡ được cho chị phần nào. Nửa muốn bảo chị hãy bỏ chốn DBC này đi cho đỡ khổ, nửa lại tiếc bóng hình chị em được thấy mỗi ngày đi làm. Công việc tháng 11 của em cũng bị trì trệ. Em chỉ biết cố rảo chân để tạm quên đi những âu lo, để mỗi đêm có được một giấc ngủ ngon. Cho hết 22 ngày, để quay lại nhịp sống bình thường, để em có thể làm việc tiếp, để mỗi câu chuyện giữa em với chị không còn xoay quanh những bước chân và những con số kilomet nữa. Nhưng với em thì xong được, còn chị vẫn vật lộn với giải này. Em thương chị lắm. Thật đấy.

Hôm qua, sau một tối uống say và một đêm thao thức, ngủ chẳng nổi, cũng chẳng tỉnh được, chị lại đi làm. Chị nói rằng vì chị không muốn ở nhà. Chị nói rồi đến Trung tâm chị sẽ nghỉ. Chị nói chị uống thuốc rồi nên sẽ khoẻ. Chị nói chị ngủ trưa rồi…

Em không còn muốn nói nữa. Em không thấy ổn, còn chị thì cứ 2 câu lại nói 1 câu đừng lo. Như người say rượu phóng xe trên đường chỉ biết nhắc đi nhắc lại trong đầu mình rằng mình vẫn tỉnh táo, mình vẫn đi đường được. Người ngoài nói thì chẳng chịu nhận, lúc nào cũng là mình biết, mình đúng, mình mình thôi. Thì còn nói gì được nữa hả chị?

Tự uống say mềm, rồi tự bắt xe về. Về không ngủ được, lại đau đầu, cũng không chịu chia sẻ với gia đình. Trốn tránh khỏi nhà, đến cơ quan không chịu nghỉ ngơi. Lấy thuốc men ra để nói rằng uống vậy không sao. Rồi nhất nhất kêu mình ổn, mình bình thường. Nếu chị thấy như thế là ổn, là bình thường, là không đáng lo, thì đúng thực sự là em không nên làm bạn với chị nữa. Sẽ có một ngày chị giết chết chính mình và em có ở cạnh cũng không thể cản nổi. Em cầu trời rằng mình sai về việc ấy, và chọn ngoảnh mặt đi, để nếu nó có xảy ra cũng không phải chứng kiến. Dù biết vậy là độc ác với chị, và với chính bản thân mình, nhưng em thà như thế còn hơn là nhìn chị tự làm đau mình và người thân mãi vậy.

Chị biết không, em đã khóc gần như suốt 3 tiếng ngồi viết trang nhật kí này. Giờ thì nước mắt em đã cạn khô rồi, mắt thì vừa cay vừa đau vì những vết dụi xước. Và em cũng biết rằng sẽ còn nhiều đêm như thế nữa, nhưng còn làm gì được nữa đâu, chị nhỉ?

Dear Iris #258.1: Out of sync

Trật nhịp.

Tôi đọc cuốn “Bên nhau trọn đời” chỉ vì một câu trích dẫn ưa thích của Chen.

Xem hết các phim của Ghibli vì Hat thích.

Xem Itaewon Class và Kingdom vì Flora có xem.

Và Private Life theo Sunflower.

Luôn luôn muộn một nhịp, luôn luôn không theo kịp đoạn phim mà người ta đã xem tới…

Nhưng trật nhịp rồi thì xem làm chi nữa?

———————

Không hợp.

Tôi ưa phim Mỹ, loại viễn tưởng, hoặc đau não một chút. Không thích ngôn tình dở hơi hay drama sướt mướt lồng các tình tiết vô lí kiểu Hàn. Càng xem càng thấy mệt, càng không muốn xem nữa.

Binge được The Boys trong 2 ngày, 5 mùa Breaking Bad trong 2 tuần, nhưng chẳng thể nuốt nổi 1 tập rưỡi Private Life trong 1 tối. Cứ được nửa già 1 tập là đã muốn tắt đi lên giường đi ngủ rồi, khó mà cố được quá.

Nhưng sao không hợp vẫn còn xem?

———————

Thực sự quãng này rất chán chường. Buổi tối về nhà không muốn đưa chân đi dạo nữa. Ở nhà chán phim, chẳng buồn game. Bà ngày một yếu. Trời lại đến mùa thiếu nắng. Người càng xa cách nhau. Đầu lúc nào cũng nặng. Người lúc nào cũng mệt. Việc chẳng bao giờ xong. Sếp mãi chưa được gặp lại.

Tôi có thể tựa vào đâu đây hả em?

Dear Iris #240: Flora (7)

Nàng ngã xe. Sáng thứ 7.

Tôi tình cờ biết chuyện qua một bạn đồng nghiệp cũ, trên một nhóm chat chung. Hình ảnh nàng mếu máo, quay mặt đi khi chị y tá sát trùng vết thương để băng lại. Chân tay trầy sát. Máu tươi đỏ đến xót xa. Chiếc áo sờn cũ, in hình một chú thỏ béo màu hồng với dòng chữ “Give me a hug”.

Tôi chỉ ước gì mình ở đó, lúc ấy, để ôm nàng một cái, nhẹ nhàng. Nhưng không. Sự thật là, người nàng cần đã ở đó rồi, và người ấy không phải tôi. Tôi vẫn mãi là kẻ thừa thãi không biết điều vậy.

Gọi cho nàng một cuộc. Nàng đáp lấy lệ, rồi dập máy.

Và chúng tôi lại trở về những im lặng. Đúng là khi người ta không còn muốn liên quan đến nhau nữa, thì một người seen là đủ rồi.

Dear Iris #235: Korean

Iris ạ,

Dạo này tôi bắt đầu đi học tiếng Hàn. Học nghiêm chỉnh ấy, chứ không phải tự học hay nhờ người kèm tự học như đợt trước nữa.

Có cô. Có trò. Có lớp. Có phòng ốc. Có thời gian biểu. Có giáo trình và học phí. Học bài bản. Chả như lần trước, còn chưa học đến 사랑해요 đã thất học 🙂 lần này, có bạn bè, có anh em, hy vọng sẽ cố gắng tiến xa được 😡

Hôm nay, buổi thứ 8, có học từ 와, là Wow, bất giác nhớ lại lần đầu gọi Flora là 선생님, được cô 와 một cái rồi tuôn ra một câu tiếng Hàn dài lắm không nhớ nghĩa gì nữa =)))

Lại nhớ nàng mất rồi…