Dear Iris #258.2: Sunflower

Đáng lẽ ra em nên viết thẳng cho chị, nhưng thực sự thì em không thấy lời nói của mình còn có chút trọng lượng nào với chị nữa, nên em sẽ chỉ viết ở đây và lock lại đó. Chỉ là trải lòng ra thì sẽ bớt nặng đầu mà thôi…

Chị à. Em thực sự rất mệt…

Vậy là đã ngót nghét nửa năm quen nhau rồi chị nhỉ. Từ những ngày tập văn nghệ cho team building, chị làm cô giáo, còn em làm học sinh gương mẫu. Rồi những ngày cùng DBC tận hưởng kì nghỉ ở Hạ Long, em tranh chỗ thường có của anh Hải Anh để ngồi cạnh chị. Chị từng hỏi tại sao ở HL lại bám riết chị như thế, em cũng không biết nữa. Hoặc có biết cũng không còn nhớ nữa. Có thể là em chỉ muốn có 1 người để đu bám, hoặc là ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn ở cạnh chị, nhưng thôi, ấy không còn là điều quan trọng nữa.

Những ngày đầu đi làm ở DBC, thực sự thấy ngưỡng mộ chị lắm ấy. Người đâu vừa xinh, vừa giỏi, lại luôn xông xáo, luôn vì các hoạt động, luôn quan tâm đến mọi người. Là MC của mọi tiết mục, nhận giao phó của anh chị em mà không một lời kêu ca. Ấy cũng là hình ảnh em luôn tâm niệm trong lòng khi tham gia các hoạt động của trung tâm mình. Là khi nhảy bài Số ca. Là khi thi tiếng Anh đoàn cơ sở. Là khi em tập luyện billiards với lời hứa sẽ gặp lại chị trong trận chung kết.

Nhưng rồi mọi cố gắng của em đều chẳng đi đến đâu cả. Em nhảy xấu, để bị đẩy xuống hàng dưới. Em thi tiếng Anh mãi không được lấy một lần điểm tối đa cho đến tận tối ngày cuối cùng. Và em bị loại từ vòng bảng giải billiards, chẳng thể tiến sâu hơn, ngẩn ngơ nhìn mọi người vượt mặt mình.

Em là đứa xấu tính. Mỗi trận chị đánh, em lại thầm hy vọng là đội chị đánh hụt, đánh lỗi, thầm cổ vũ đội đối thủ. Em không muốn chị có giải lần này. Em không muốn người khác dắt chị lên chỗ nhận huy chương. Em thấy mình tệ hại thực sự chị ạ. Em xin lỗi.

Nhưng chị không biết những điều ấy. Chị không hề biết. Chị đặt biệt danh cho em là “My Idol 😁” khi thấy con số 300 điểm TA em gửi cho chị. Chị cũng không biết rằng điểm số ấy không phải của em, mà là của anh bạn em khi tối hôm ấy 2 đứa làm bài cùng nhau ở quán cafe. Em chẳng thể đạt được một lần 300, mãi đến gần 11h tối ấy em về nhà làm đi làm lại hàng chục lần nữa mới được một lần 300 vào đúng 11h59, ít giây trước khi cổng thi khoá lại. Em xin lỗi chị.

Đợt ấy em stress nặng. Công việc không tập trung, nên lỡ deadline nhiều lần. Anh Toản cũng nhiều lần ý kiến việc em đi muộn về sớm hay còn ngó qua lại bàn billiards trong giờ làm. Anh bảo, tham gia hoạt động chung là tốt, nhưng đừng có để ảnh hưởng đến công việc, rằng BIDV không trả tiền cho em để em đến đánh billiards. Mấy phần công việc của em được Quân và Linh giúp đỡ, sau em tiếp nhận lại, nhưng em còn mới, sửa những thứ chúng nó làm chống chế rất khổ, nhưng em cũng chẳng có tiếng nói nữa.

Sau đợt ấy thì có làm xế chở chị đi học buổi tối, rồi thì cùng chị tham gia đội thuyền mỗi cuối tuần. Hai chị em cũng thân nhau hơn, cũng cởi mở hơn. Có điều, em thực sự không thích bị so sánh với nyc của chị. Cảm giác rất khó chịu khi biết được điều ấy. Là khi người ta nhìn mình nhưng lại chỉ thấy bóng hình một người xưa cũ mà người ta đã chia sẻ nhiều kỉ niệm. Dù biết là người ta cũng chẳng vui vẻ gì khi trong đầu cứ vẩn vơ quá khứ như thế, nhưng đâu phải là em muốn giống họ thế đâu hả chị?

Đợt ấy, nhờ nói chuyện nhiều hơn, mà em biết được người chị hay lo chuyện bao đồng của em cũng có những sở thích, những mong muốn, hay những lo lắng rất đời thường. Em nhìn chị với một con mắt khác, con mắt của người bạn tâm sự, người bạn ăn sáng, người bạn cùng cố gắng học ngoại ngữ. Được chị tin tưởng mở lòng, và được đồng hành cùng chị trên những con đường ấy, em vui lắm.

Tháng 10, đi riêng với chị nhiều. Em là đứa hay sống ảo, thỉnh thoảng đẩy ảnh có chị lên story với đôi câu sến súa dở người. Thực sự em không nghĩ nhiều đâu, nên khi nói đừng cho chị lên mxh nữa, em đã thấy khá là hụt hẫng đấy. Bởi em nghĩ hai chị em có thân nhau một chút thì cũng không vấn đề gì cả, còn chị như thể lúc nào cũng muốn giấu vậy. Chị kêu là mọi người đàm tiếu. Chị kêu là chị bị gán trêu nhiều rồi. Chị kêu là chị khó chịu. Em đã rất muốn nói rằng mình không sai thì không phải lấm lét, rồi trêu gì thì kệ đi cho nhẹ đầu, cả có trêu thì trêu với mình em cũng được, nhưng cuối cùng lại thôi. Là chị không muốn, thì vì lí do gì em cũng chịu vậy.

Em sinh phải cung con cá, là cái tính cách bánh bèo nhất trong 12 cung hoàng đạo. Có lẽ cũng vì thế mà em thỉnh thoảng hay nhõng nhẽo, đòi nọ đòi kia. Nhưng chị thì không mấy khi chịu. Selfie, không. Xoa đầu, không. Chị đều lấy lí do là vì không làm vậy bao giờ. Em buồn, vì cứ nghĩ rằng với chị thì mình đặc biệt hơn các đồng nghiệp khác một chút, nhưng cuối cùng chẳng thể có một ngoại lệ gì cả, rằng có là em hay là ai thì chị cũng cư xử vậy thôi. Cũng nói, nhưng chị nhất định không chịu, cứng đầu như một đứa nhóc cấp 1 vậy.

Ấy là khi em không muốn gọi chị xưng em nữa. Chị gì mà chẳng biết nhường nhịn, chẳng chịu nhượng bộ, rồi còn kêu con trai phải bao dung nọ kia. Dù là ít tuổi hơn, nhưng cũng không phải bé bỏng gì, giờ lại có người chị tính tình như thế, thấy mình không khác gì thằng nhóc lít nhít trong mắt người ta, em không muốn. Và chị vẫn nhất định không có một ngoại lệ nào cả, lại còn nói chồng con đề huề rồi nên vậy. Thực sự chị nghĩ em muốn gọi nhau như vậy vì muốn có quan hệ tình cảm với chị hay sao?

Tháng 11, chị nhiều việc. Việc gia đình. Việc cơ quan. Hoạt động chung của Trung tâm hay của Ngân hàng. Cũng cùng chị đi được mấy đoạn. Rồi cũng bất đồng quan điểm nhiều thứ. Là khác biệt giữa quan điểm sống, hay khác nhau giữa mindset của người làm DN nhà nước và tư nhân. Em biết chị mệt mỏi nhưng chẳng thể đỡ được cho chị phần nào. Nửa muốn bảo chị hãy bỏ chốn DBC này đi cho đỡ khổ, nửa lại tiếc bóng hình chị em được thấy mỗi ngày đi làm. Công việc tháng 11 của em cũng bị trì trệ. Em chỉ biết cố rảo chân để tạm quên đi những âu lo, để mỗi đêm có được một giấc ngủ ngon. Cho hết 22 ngày, để quay lại nhịp sống bình thường, để em có thể làm việc tiếp, để mỗi câu chuyện giữa em với chị không còn xoay quanh những bước chân và những con số kilomet nữa. Nhưng với em thì xong được, còn chị vẫn vật lộn với giải này. Em thương chị lắm. Thật đấy.

Hôm qua, sau một tối uống say và một đêm thao thức, ngủ chẳng nổi, cũng chẳng tỉnh được, chị lại đi làm. Chị nói rằng vì chị không muốn ở nhà. Chị nói rồi đến Trung tâm chị sẽ nghỉ. Chị nói chị uống thuốc rồi nên sẽ khoẻ. Chị nói chị ngủ trưa rồi…

Em không còn muốn nói nữa. Em không thấy ổn, còn chị thì cứ 2 câu lại nói 1 câu đừng lo. Như người say rượu phóng xe trên đường chỉ biết nhắc đi nhắc lại trong đầu mình rằng mình vẫn tỉnh táo, mình vẫn đi đường được. Người ngoài nói thì chẳng chịu nhận, lúc nào cũng là mình biết, mình đúng, mình mình thôi. Thì còn nói gì được nữa hả chị?

Tự uống say mềm, rồi tự bắt xe về. Về không ngủ được, lại đau đầu, cũng không chịu chia sẻ với gia đình. Trốn tránh khỏi nhà, đến cơ quan không chịu nghỉ ngơi. Lấy thuốc men ra để nói rằng uống vậy không sao. Rồi nhất nhất kêu mình ổn, mình bình thường. Nếu chị thấy như thế là ổn, là bình thường, là không đáng lo, thì đúng thực sự là em không nên làm bạn với chị nữa. Sẽ có một ngày chị giết chết chính mình và em có ở cạnh cũng không thể cản nổi. Em cầu trời rằng mình sai về việc ấy, và chọn ngoảnh mặt đi, để nếu nó có xảy ra cũng không phải chứng kiến. Dù biết vậy là độc ác với chị, và với chính bản thân mình, nhưng em thà như thế còn hơn là nhìn chị tự làm đau mình và người thân mãi vậy.

Chị biết không, em đã khóc gần như suốt 3 tiếng ngồi viết trang nhật kí này. Giờ thì nước mắt em đã cạn khô rồi, mắt thì vừa cay vừa đau vì những vết dụi xước. Và em cũng biết rằng sẽ còn nhiều đêm như thế nữa, nhưng còn làm gì được nữa đâu, chị nhỉ?

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s