Dear Iris #44: Autumn

“Em sắp rời khỏi đây rồi anh ạ.” – nàng nói, giọng đầy tủi nhục…

 

 

Tôi gặp nàng một chiều thu tháng Tám chói chang. Cái nắng của mùa hè cố kéo dài qua những tháng ngày sau. Cô gái với mái tóc vàng óng ánh lên một sự kiêu hãnh rất thu và rất Hà Nội. Cô gái có thể làm cho bất kì chàng trai nào xiêu lòng ngay từ buổi đầu gặp mặt.

 

Ấn tượng ban đầu của tôi về nàng là một cô bé vừa bước ra từ vỏ bọc, ngơ ngác nhìn thế giới bao la với đôi mắt vừa tò mò, vừa sợ hãi.

 

Và giờ vẫn vậy.

 

 

“Anh biết không, em làm ở đây, ở tầng nhà ấy, chỉ để ngày ngày được gặp anh ấy thôi anh ạ. Chúng em hợp nhau là thế, mà giờ này, chuyện lại xảy đến như vậy, thực sự em không biết phải làm gì cả.”

 

“Đến bây giờ em vẫn chưa thể tin vào mắt mình nữa. Em đã định sẽ ở lại đây làm qua năm sau, đến lúc em sẵn sàng để đi. Nhưng vậy đấy, đùng một cái, họ nói họ không cần em nữa. Em biết về lí thì em có thể làm tiếp, nhưng lòng kiêu hãnh của một cô nàng Sư Tử không cho phép em làm như thế. Không cần em, thì em sẽ đi…”

 

“Anh… Em phải làm gì đây? Em ở nhà chú dì, nên không thể cứ thế mà ở nhà được. Em cần một công việc. Em không muốn người ta nhìn mình như một đứa ăn bám. Part-time cũng được, nó sẽ dành cho em thời gian để em tự học.”

 

“Em down quá. Người ta đuổi em rồi. Em ức lắm, ức phát khóc lên ấy, mà không biết phải làm gì cả. Em nửa muốn cứ thế bỏ đi mặc kệ tất cả, nửa lại muốn có một bữa chia tay mọi người…”

 

“Với anh ấy, chắc em sẽ lặng lẽ biến mất thôi. Anh ấy bận lắm, chẳng dành nổi thời gian cho yêu đương đâu, nên có lẽ em sẽ không thổ lộ đâu anh ạ.”

 

“Năm sau em sẽ lại đi học, anh ạ. Gần thôi. Trung Quốc. Em sẽ đi 3 năm. Cho ước mơ trở thành thông dịch viên của em…”

 

“Rời chỗ này rồi, em muốn đi xa. Rất xa. Cho quên những tháng ngày vùi đầu vào công việc đi.”

 

“Anh, em lại nghĩ về công việc rồi. Em muốn có việc để làm, nhưng không phải ở đây. Không phải trong ngành ngân hàng nữa.”

 

“Anh ơi…”

 

Nàng cúi gằm mặt, run lên từng hồi. Nàng khóc. Ấy vậy mà tôi chẳng có đủ dũng khí để ôm lấy nàng, để vỗ về nàng, để cho nàng biết rằng tôi vẫn ở đây, sẵn sàng cho nàng một chỗ dựa khi nàng mệt mỏi giữa cuộc sống xô bồ này.

 

Tôi không thể…