Cuối tuần rảnh háng, ngồi cày hết nguyên series Itaewon Class ._.
(spoilers below)
Korean drama ấy mà, trắng đen phân biệt rõ ràng, tốt xấu rõ ràng, chính phụ rõ ràng. Plot twist thì có, mà plot armor thì dày vl dày. Skip qua hết những tháng ngày khó khăn nhưng tẻ nhạt, để chỉ focus vào những đoạn có mâu thuẫn, kiểu như ngủ một giấc dậy đến cuối phim sẽ có hậu vậy :v Nên cũng gọi là xem giải trí thôi :)) nhưng không có nghĩa là mọi thứ đều không phản ánh đúng những thứ tai nghe mắt thấy ngoài đời.
Là những đấu đá, những toan tính, những mưu kế, những vận động đằng sau sân khấu. Là những tư tưởng, những quyết tâm, những tự trọng, và những tư tưởng báo thù không dứt. Những tháng ngày vất vả, những đêm dài thao thức, những tháng năm nếm mật nằm gai.
Và là tình yêu.
Tình cảm của Park Sae Ro Yi cho Oh Soo Ah có thật không, khi anh chỉ biết nói mình thích chị mà không có hành động nào tỏ ra điều ấy cả?
Tình cảm của Jang Geun Won cho Oh Soo Ah có thật không, khi anh chỉ biết mở lời mà không bao giờ được đáp lại?
Tình cảm của Oh Soo Ah cho Sae Ro Yi có thật không, khi chị chỉ biết để anh thích mình, lấy một vài bữa ăn, một vài bữa rượu với tư cách bạn bè?
Tình cảm của Jang Geun Soo cho Jo Yi Seo có thật không, khi cậu chỉ biết chia sẻ tâm sự với cô như một người bạn thân, chẳng hề dứt khoát tiến tới? Là vì cậu quá trẻ con, hay tính cậu vốn không hợp việc đeo đuổi trực tiếp, nên không đến được?
Tình cảm của Sae Ro Yi cho Yi Seo có thật không, khi mà phần lớn phim chỉ thấy anh nói thích Soo Ah mà không đoái hoài gì đến cô, để cho bao nhiêu năm Yi Seo cố gắng chỉ với một niềm tin vô lý? Tự dưng nói vì cậu em Geun Soo mà giấu tình cảm của mình, chẳng phải vốn đã là một tình cảm chín ép hay sao?
…
Jang Geun Won, vì một lỗi lầm không sửa chữa mà bị Soo Ah ghét, rồi năm lần bảy lượt bị cô bóc mẽ nhưng chẳng hề oán giận lại lấy một lần, cũng chẳng một lần có ý định làm cô đau. Đó không phải tình yêu thì là gì?
Jang Geun Soo, yêu bao lâu mà chẳng nhận lại chút phản ứng gì cả, chỉ là những lời phũ phàng hay những trách móc về cố gắng của cậu, nhưng không hề lấy đó mà bớt đi chút tình, vẫn mang tính mạng ra bảo vệ cô những lúc sống còn, vẫn muốn cô khoẻ mạnh và hạnh phúc dù cho điều ấy đồng nghĩa với việc phải để cô bên người đàn ông khác. Đó không phải tình yêu thì là gì?
Park Sae Ro Yi, vốn được những người xung quanh tôn trọng vì trước sau như một, luôn kiên định với đức tin và định hướng của mình, cuối cùng lại sẵn sàng quỳ gối trước kẻ thù không đợi trời chung, vì tính mạng của Yi Seo đang bị đe doạ. Không một chút do dự, không một suy nghĩ thứ 2, không màng đến cái tôi, bỏ cả tính mạng, vì một cô gái. Đó không phải tình yêu thì là gì hả em?
Tình yêu có cho người ta sức mạnh không? Tôi thì nghĩ là không đâu em ạ. Nhưng chắc chắn nó cho người ta dũng khí, sự quyết tâm, và một lòng muốn người mình yêu được bình an và hạnh phúc. Có trớ trêu không, khi một thứ bất định như cảm xúc lại có thể tác động đến con người một cách mãnh liệt như vậy?
———-
Xem phim, tôi nhìn thấy hình ảnh mình trong đó. Không phải anh Park, cũng không phải cậu lớn Geun Won, mà là cậu nhóc Geun Soo. Cậu bé đứng sau quan tâm Yi Seo hết mực, nhưng lại toàn chỉ thấy cô dành ánh mắt cho người đàn ông khác. Geun Soo có ghét anh Park vì tình cảm của Yi Seo chỉ dành cho anh không, tôi không rõ, nhưng nếu phải đoán, thì tôi tin rằng không thể không có. Vì tình yêu cho Yi Seo mà cậu trưởng thành thêm nhiều phần, nhưng cũng không có nghĩa tình cảm đó được đáp lại.
Với Geun Soo, có lẽ Yi Seo chính là tình đầu. Không phải do đó là người đầu tiên cậu thích, cũng càng không phải hai người đã có chút hẹn hò gì, mà đơn giản là người mà sau này cậu có yêu ai, cũng không thể không so sáng lại. Như quãng thanh xuân tôi chỉ biết nhìn Hat-chan từ xa mà chẳng thể chạm tới, sau không thể nào có lại được. Những nỗi đau có thể quên, nhưng tình cảm của tôi những năm tháng ấy, có lẽ không bao giờ tôi quên nổi.
Và thấy em vui là đủ rồi…