Dear Iris #97: Awake

[…]

 

 

 

 

– Reeng… Reeng…

 

– Reeng… Reeng…

 

Tiếng chuông điện thoại làm nó giật mình choàng tỉnh.

 

Nó nhận ra rằng mình đang đứng giữa một khu rừng rậm rạp. Xung quanh nó, ánh sáng quện với không khí tạo thành một thứ chất lỏng đặc sánh nhờ nhờ ảo ảo. Cảm giác ẩm thấp và tăm tối làm nó cứ rên lên từng hồi. Tiếng lắc rắc của lá khô cùng với tiếng tru xa của một con thú nào đó tạo nên một thứ âm thanh ghê hãi.

 

Nhìn xuống, nó thấy đôi chân trần của nó đang đặt lên một con đường xếp đá cũ. Con đường này dễ phải đến cả ngàn năm tuổi. Nó đoán thế vì trên con đường ấy đã mọc tên vô số những cây dại, nhỏ có, lớn có, thậm chí có những cây mà một vòng tay nó ôm không xuể.

 

Bỗng nhiên, dường như tai nó bắt được một âm thanh kì lạ. Thứ âm thanh nửa trong nửa đục, vang lên đều đều, khi trầm khi bổng, réo rắt len lỏi vào tâm trí nó. Nó đoán, mà không, nó chắc chắn, rằng nó đã nghe được ở đâu đó rồi, nhưng lúc này thì dù có lục tung trí nhớ đi chăng nữa, nó cũng chẳng nhận nổi cái âm thanh kì quái này là gì.

 

Âm thanh vừa lạ vừa quen, như đang uốn mình len qua cả dặm trong cái không gian ẩm thấp và tối tăm của chốn rừng thẳm này để đến tai nó, để vẫy gọi nó.

 

Thế rồi, đôi chân nó bắt đầu cất bước đi. Nó thấy mình đang dần tiến về cái nguồn âm thanh kia. Thực sự là chẳng một ai có ở đây để mà cho nó biết rằng nó đang đi đúng hướng hay không, nhưng trong nó dâng lên một niềm tin mãnh liệt, rằng cứ đi đi, cứ đi thẳng về phía ấy, nó sẽ tìm được thứ mà nó cần tìm.

 

Cái âm thanh kia đang to dần lên, hoặc là nó có cảm giác như thế. Chân nó bắt đầu rảo bước hơn. Và rồi nó chạy. Và nó chạy nhanh. Nhanh đến mức nó cảm giác như chân nó chẳng còn chạm mặt đất nữa, đến mức nó tưởng như mình đang lướt nhanh trong cái khu rừng ủ dột này. Chẳng còn cảm giác lạo xạo của lá khô dưới chân. Chẳng còn cảm giác những cành cây hay cạnh đá quệt qua cánh tay đẫm mồ hôi. Không còn cảm giác gió lùa qua mái tóc đen nữa. Cứ thế, nó mặc sức lướt đi.

 

Càng chạy, con đường mòn hình như càng hẹp lại, không gian cứ càng tối dần, nhưng âm thanh kia, ngược lại, lại kêu ráo riết hơn, càng thôi thúc nó mạnh mẽ hơn nữa!

 

Bỗng nhiên, nó khựng lại. Trước mặt nó, một bầy bảy tám con sói xám lầm lừ bước ra. Nhìn thoáng qua, nó thấy con to nhất phải cao tới ngang ngực nó, còn có con nhỏ thì có lẽ mới bắt đầu tập săn mồi. Dưới lớp lông dày kia, dường như bụng con nào con nấy đều sôi lên chờ bữa ăn đang bày ra trước mắt. Nhe nanh hung tợn, bầy sói từ từ tiến về phía nó.

 

Nó nhắm mắt lại, rồi điềm tĩnh hít một hơi thật sâu. Trong đầu nó hiện lên cảnh bầy sói lao vào cắn xé con mồi, tiếng gầm gừ trầm đục của những con thú hòa với tiếng kêu đau đớn của kẻ bị săn tạo thành một thứ âm thanh hỗn tạp ghê rợn. “Không, nhất định không thể cứ nghĩ thế được” – nó thầm nghĩ. Và rồi không thể chịu được cái cảnh tàn bạo đang quay đi quay lại trong đầu, nó lại mở mắt ra và bắt đầu suy tính.

 

“Một con sói, đối với ta có lẽ chẳng phải chuyện khó nghĩ. Đôi tay này dư sức xẻ thịt một con mà không tốn nhiều mồ hôi” – Nó nghĩ. “Hai con thì sức ta quần cũng vừa, chắc vậy. Dùng thêm mánh khóe thì, tích cực mà nói, may chăng có thể đối phó được đôi ba con nữa. Nhưng như thế là không đủ. Tám con thú này đã vượt xa qua cái khả năng của ta rồi. Nghĩa là, ta đã không nắm được thế thượng phong. Tấn không xong, thủ thì càng không, họa chăng chỉ có tốc độ và sự chủ động có thể cho ta một tia cơ hội mà thôi!”

 

Nghĩ rồi, trên mặt nó nở một nụ cười ma mãnh như thách thức số mệnh. Lấy một hơi thật dài, đột nhiên nó gầm lên một tiếng!

 

Tiếng gầm của nó tưởng như tỏa vang cả một góc trời, xua tan bay biến cái thứ âm thanh hỗn tạp và không khí ẩm thấp của rừng rậm, làm chim chóc phải ngừng kêu, suối sông phải ngừng chảy, gió mưa phải ngừng cuốn qua những tán cây già lạo xạo. Như thể một vị thần rừng vừa thức dậy sau một giấc ngủ vùi hàng vạn năm, khu rừng vươn mình dậy.

 

Bầy sói, không con nào bảo con nào, đều lui lại một bước. Có lẽ chúng đã nhận ra rằng, đứng trước chúng, rõ ràng không phải là một bữa ăn bày sẵn, mà mạnh mẽ hơn thế rất nhiều, thậm chí có khi vượt ra ngoài cả cái thế giới tù mù mà chúng biết.

 

Nhưng, cơn đói không phải là thứ mà chúng có thể mặc kệ được. Đó là điều không phải bàn cãi!

 

Một con sói nhỡ, có lẽ quá khát mồi, đột nhiên phòng vuốt lao tới. Đôi hàm to khỏe nhằm ngay cổ họng của con mồi. Chính cái mùi máu tươi mà con sói tưởng tượng ra đã làm con sói mờ mắt, nó biết, và nó cũng tin rằng những con sói còn lại cũng biết như vậy.

 

Nhanh như chớp, nó lắc thân mình qua một bên và cũng tiện thể tặng cho con sói kia một đòn chí mạng vào mạng sườn. Dĩ nhiên, con sói gục xuống mặt đất, không bao giờ còn mở mắt ra thấy ánh mặt trời nữa!

 

Một giây trôi qua lặng tuyệt đối.

 

Không con nào bảo con nào, cả bầy sói nhất loạt xông lên. Còn nó, với nụ cười vẫn giữ trên miệng, không hề quay đầu chạy, mà ngược lại, nhắm thẳng hướng bầy sói mà phi tới. Có lẽ những con thú kia sẽ cho rằng nó là một kẻ khùng điên với hành động này. Mà cũng phải thôi, đến nó còn thấy mình như vậy cơ mà.

 

Trong một tích tắc, khi nó và đám sói chuẩn bị đụng nhau, nó đã nhắm mắt lại.

 

Khi nó mở mắt ra thì đã thấy chân mình đang lướt trên đất rừng và bầy sói thì đang quay đầu lại để đuổi theo nó phía sau. Nó – kẻ điên lao đầu vào bầy sói ấy – đã không chạm lấy một con sói nào, mà cứ thế cơ thể nó lướt qua bức tường sói. Chắc chắn đã có những con đã chỉ còn cách da thịt nó không hơn một nửa sợi tóc, nhưng dù có thế đi chăng nữa, không chạm vẫn là không chạm.

 

Không còn bầy sói làm phân tâm, nó nghe thấy âm thanh kia gần hơn bao giờ hết. Và bất chợt một suy nghĩ làm nó bắt đầu bước chậm lại.

 

Bầy sói cũng nhờ đó mà đến gần hơn. Nhưng khi đã đủ gần, chúng giữ lấy khoảng cách ấy chứ không dám vào gần hơn nữa. Nào ai biết được kẻ trước mặt chúng là ma quỷ hay thánh thần?

 

“Không thể như thế được” – nó nghĩ.

 

Nó dừng lại. Trước mặt nó đã là thứ mà nó cần tìm rồi.

 

Cách nó mươi bước, đôi giày lấm lem bùn đất của nó được đặt gọn gàng trên một bậc đá. Nằm bên cạnh đôi giày, chiếc điện thoại của nó đang kêu lên từng hồi…

 

– Reeng… Reeng…

 

– Reeng… Reeng…