14/02/2020. Ngày Valentine. Nàng post đôi tấm ảnh cưới trên Instagram.
——-
Chúng tôi lần đầu chạm mặt trong lớp TOEFL cuối năm 2011. Cô, năm cuối cấp 3. Tôi, tân sinh viên đại học.
Không biết vì lý do gì, hai chúng tôi đều chọn cái lớp trời ơi đất hỡi này để học, giữa vô vàn những trung tâm được truyền miệng cũng như marketing mang lại hiệu quả tốt hơn. Chỉ biết, tôi là đứa chông chênh giữa lứa tuổi học sinh và người đi làm. Còn cô, the best of the batch, là người có triển vọng nhất có thể bay qua nửa kia địa cầu du học.
Một vài buổi học. Một vài buổi thi. Một vài buổi đi chơi. Và khóa học kết thúc chóng vánh, ít nhất là với đứa ham chơi lười học như tôi. Và chuyện dường như kết thúc ở đó vậy thôi.
Bẵng đi 6 năm, tôi đã tốt nghiệp đại học trong nước, đã đi làm được hơn một năm. Còn cô, đã hoàn thành giấc mơ học đại học nơi xứ người, lập tức bay về thành phố có gia đình mình, cũng đã đi làm được nhiều tháng. Tình cờ thay, qua một story trên Instagram, tôi biết cô được cử đi onsite tại tòa nhà tôi làm. Cũng trớ trêu thay, hôm ấy là ngày cuối của đợt cô ở đó. Đợt kế tiếp cô tới, thì cũng qua ngày làm việc cuối cùng của tôi ở đó mất rồi. Thế nhưng, cái ý nghĩ gặp lại một người bạn cũ trong một hoàn cảnh không ngờ tới lại làm tôi vui lắm. Vô tư, tôi hẹn cô một ngày gặp lại, ăn lấy một bữa trưa, nói đôi ba câu vô vị.
Và cô đồng ý.
Chỗ làm mới của tôi chỉ cách chỗ cô hai cái ngã tư, nên cũng tiện đường đi lại. Hẹn nhau thì dễ. Một bữa cơm vỉa hè, một bữa chè cũng vỉa hè, nhưng đối diện 🙂 hỏi thăm tình hình, hỏi nhau công việc, nói với nhau về những dự định tương lai. Chỉ có thế, buổi gặp kết thúc. Nhưng còn vương vấn chuyện quán chúng tôi định đi vẫn còn chưa đi được.
Tuần sau đó, tôi bay vào Sài Gòn công tác. Đi đó đi đây. Chụp nọ chụp kia. Khám phá những vùng đất mà tôi chưa từng được đặt chân tới, cùng những người bạn mới quen dọc đường.
Và rồi về lại Hà Nội, nhất định mời cô đi ăn bù, đặt đúng quán chúng tôi muốn ăn.
“Vì Hà Nội là nơi có em.” – đó là điều tôi đã nghĩ trong đầu khi ngồi đối diện với nàng trong quán ăn hôm ấy.
——-
Tôi hỏi nàng, có muốn đi xem ca nhạc cùng tôi không. Nàng lắc, nói chỉ dành cuối tuần cho gia đình và bạn bè.
Tôi hỏi nàng, có thể để tôi trò chuyện mỗi tối được không. Nàng lắc, nói bận.
Tôi hỏi nàng, có thể để tôi chúc nàng ngày mới tốt lành vào mỗi sáng hay không. Nàng lắc, nói không thích.
Tôi vẫn nhắn mỗi sáng. Nàng rep. 1 lần. Nàng rep. 2 lần. Và không rep nữa, mặc tôi cứ nhắn hàng ngày.
Nàng bật ignore tin nhắn từ số của tôi, tôi đoán vậy. Nàng không còn xem story của tôi nữa, cũng chặn tôi xem được story của nàng.
Sau đâu đó 1 tháng, tôi không nhắn nữa. Bởi cũng đâu có tác dụng gì. Không nhắn, có khi nàng còn thấy trống vắng đôi chút. Hahah.
Trước sinh nhật nàng mấy hôm, tôi đội mưa đi tìm một hàng hoa đẹp gần đó, đặt một giỏ hoa hồng nho nhỏ, giao đến cho nàng đúng ngày. Tối hôm ấy, nàng post hình sinh nhật, tôi thấy loáng thoáng giỏ hoa của mình. Nhưng không thấy nhắc. Tôi vui lắm.
Năm sau ấy, tôi nhận giấy báo đi du học. Đương nhiên, không thể gửi hoa từ cách nửa vòng trái đất về cho nàng mỗi dịp sinh nhật được. Vậy, tôi đành bỏ lấy một ngày trời, đi lùng lấy 3 tấm thiệp đẹp, viết sẵn lời thơ, đánh dấu 3 năm 2018, 2019, 2020, rồi ghé qua chỗ thằng bạn nhờ nó đến sát ngày thì mua hoa và gửi thiệp hộ, vì tôi nhớ có post nàng nói sẽ lấy chồng năm 27 tuổi. Nó đồng ý.
2018, ngày sinh nhật nàng. Hoa đến, và nàng đăng ảnh chửi đứa tặng như chó. Tôi ức phát khóc, nhưng biết nàng nói đúng, nên đành nín thinh. Đọc đến những tấm thiệp sau em sẽ hiểu, tôi nhủ thầm. Em sẽ hiểu rằng tôi không cưa cẩm em chi cả, chỉ là nhờ nàng mà tôi có cảm hứng theo đuổi lại giấc mơ Mỹ của mình, để một lần nữa sống lại quãng thời gian đi học, để được nhìn thế giới bằng chính đôi mắt của mình.
“Cuộc đời tôi vốn là những đường ngoằn ngoèo không dứt, vì người mà bước thẳng được một bước. Bước ấy ngắn hay dài, tôi chẳng thể khẳng định được. Chỉ mong người mãi tuyệt vời như vậy mà thôi.”
Nhưng ông trời lúc nào cũng muốn trêu lòng người. Không có tấm thiệp sau nào cả!
2019, ít tháng trước sinh nhật, nàng khoe nhẫn đính hôn trên Insta. Tôi bất ngờ, vì nàng mới chưa tròn 25, lại là năm không thể kết hôn được. Buồn nhất, lại không phải việc nàng chuẩn bị yên bề gia thất, mà là chuyện nàng có một anh người yêu tới chục năm rồi mà giấu không để ai biết được. Không phải tôi, không phải đồng nghiệp, đến bạn bè của nàng cũng không biết.
Tôi mỉm cười. Tôi có yêu nàng không, tôi còn chẳng biết nữa. Giọng nàng, tôi cũng đã quên mất rồi. Bỗng dưng chẳng thấy buồn. Chỉ thấy đôi chút hụt hẫng.
Chúng tôi vốn không hẹn hò. Còn chẳng có tình yêu. Nhưng tôi nhìn nàng như một phần của cuộc đời mình vậy. Là Mùa Thu, là nguồn cảm hứng.
Not Spring, not my youth.
Not Summer, not my sunshine.
Not Winter, not my eternity.
Just inspiration.
——-
“Nếu người mình thương sắc bén như thanh kiếm, thì tâm mình đừng là gỗ đá hoa cỏ, cứ nhẹ nhàng tha thiết như mây nước. Mấy đời kiếm chém được nước mềm. Nếu ta chịu khó dừng tâm vội vã đang qua bốn núi, sẽ nghe thấy người thương sắc bén thế; cũng chỉ vì trong lòng có tổn thương không thể tháo gỡ.”
Lời anh Phùng viết, như thể nói về chính tôi và nàng vậy.
Bởi vì tôi không hiểu, rằng nàng là nữ hoàng, còn tôi chỉ là kẻ khờ mà thôi…