Dear Iris #218: Flora (1)

Em ạ,

Không biết đã bao lâu rồi con tim tôi mới lại thổn thức vì một cô gái thế này.

Không, tôi không yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên. Ngày đầu tiên gặp nàng, tôi chỉ thấy một cô gái bình thường thôi, thậm chí dưới mức trung bình. Mà kể cả cậu đồng nghiệp, khi nhìn tôi lắp đặt máy móc, rồi xem hướng ngồi, chọn chỗ, chọn ghế, lẩy tủ cho nàng, đã nói “Anh chuẩn bị kĩ cho bạn ấy thế này, hay là anh yêu luôn bạn ấy đi.” thì tôi cũng đã cười nhạt mà gạt đi. Ờ thì, cũng chưa phải lúc lo yêu đương gì, nên là cứ bình thường thôi. Để cho người mới quen việc, quen môi trường, quen đồng nghiệp, vậy là đủ rồi.

Suốt nhiều tuần dài…

Thế rồi, đến một ngày, quay sang nhìn nàng, đã thấy lòng xao xuyến mất rồi. Đã thấy tim mình đập mau hơn mỗi khi nghĩ về nàng, đã thấy lòng sôi sục khi nhìn nàng vui cười với kẻ khác. Cũng chẳng mất nhiều thời gian để tôi hiểu được trái tim mình muốn nói điều gì. Hỡi ôi, dù là biết vậy, nhưng nào có ai giải thích được vì sao đâu. Nào có ai muốn dính vào lưới tình cơ chứ. Trái tim là một gã cứng đầu, tôi biết vậy, nên cũng không nỡ lòng nào bỏ đói nó được :-<

Tim bảo, cứ quan tâm nàng nhẹ nhàng thôi, thế là vui rồi. Ờ thì cũng quan tâm, nhưng công việc thì chẳng làm cùng, còn việc cá nhân thì nhận lại toàn những lời phòng bị 😦

Tim bảo, thỉnh thoảng nhéo nhéo nàng một tí, xem nàng có phản ứng gì không. Cũng chẳng có kết quả gì.

Tim bảo, hay là thử im lặng một chút, hay ngó nghiêng chỗ khác một chút, xem có thấy nàng quay ra quan tâm chút nào không. Không ạ =)))))))

Tim lăn ra khóc như một đứa trẻ lên 2 =(((((((

Tôi là một đứa rất kém mấy vụ bày tỏ tình cảm, nên là người ta thường kêu tôi là lạnh lùng. Ờ thì, có lẽ nửa tại tôi quan tâm nhẹ nhàng quá, còn nàng không để ý đến từng chi tiết như tôi, nên thành ra không bắt sóng được nhau vậy :))

Thế rồi, có một lần chụp ảnh rồi viết caption sống ảo, nàng có hỏi thăm 😡 nàng hỏi có phải tôi đang tương tư ai không :p tôi thề là khoảnh khắc ấy tim tôi nó nhảy mọe khỏi lồng ngực luôn :-ss run run tay mới gõ được một dòng “tương tư em có được hơm ;)”, thế rồi sợ nàng biết, lại không chờ nàng rep mà lại nhắn thêm tự bảo là nói đùa 😦

Sau hôm ấy thì cũng chăm chụp ảnh up story hơn, hy vọng được nàng hỏi chuyện, mà đương nhiên vẫn phải viết kiểu trào phúng chứ không viết kiểu tình cảm được :-ss có điều, nhận lại cũng chỉ toàn là seen mà thôi…

Hầy. Thỉnh thoảng cũng vẫn chat, vẫn nói chuyện, nhưng cảm giác nàng muốn tránh mặt, hay thấy phiền vậy 😦

Và thời gian cứ thế trôi qua.

14/02 cũng trôi qua trong im lặng.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó…

(to be continued)

Advertisement

For Sakk #11: Friday

Hờ.

Chuyện là hậu bối dễ thương của tao có nguy cơ không được ký hợp đồng sau 6 tháng thời vụ.

Nói thật là, trong suốt mấy tháng qua, để cho cô học hỏi, tao đã involve cô vào khá nhiều việc vốn chỉ dành cho người có kinh nghiệm, và trực tiếp truyền lại cho cô nhiều trải nghiệm mà không phải ai đi làm cũng nhận ra được. Thực ra là, cũng hơi quá, ở cả lượng kiến thức, cũng như cách che chở của tao.

Vì tao yêu cô, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

Dự án lớn, team có 3 người đại diện làm đầu mối. Là trưởng phòng, là tao, và là cô. Trưởng phòng muốn làm việc nhưng hiểu biết chưa đủ sâu. Tao hiểu chắc nhất nhưng lười (hihi). Còn cô, là người mới, thừa nhiệt huyết nhưng thiếu định hướng. Tao có phần muốn định hướng cho cô, nhưng lại không muốn giới hạn cô trong những cái của mình.

Làm việc cùng nhau, với tư cách là partner hay supervisor, cũng đều đau đầu hết, nhất là khi quan tâm đến người ta. Vì muốn người ta không vấp ngã, lại vẫn muốn người ta học được và trưởng thành. Chẳng thà cứ ích kỷ chỉ biết mình, thì đã dễ chịu hơn nhiều rồi.

Ừ thì đấy, sau mấy tháng training, dù đã chắc mẩm sẽ giữ được ghế cho cô ở chỗ này, cuối cùng lại không còn ghế nào để ngồi nữa. Và, hoặc là cô phải chịu làm nhân viên thời vụ, hoặc thuyên chuyển chỗ khác, và tệ hơn là phải tìm chỗ làm mới. À đương nhiên, lựa chọn thuộc về cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ngày ngày đi làm không còn thấy bóng dáng cô nữa, là đã thấy lòng quặn thắt rồi.

Đêm qua nói chuyện với cô đến gần 2 giờ sáng, cũng chỉ xoay quanh chuyện ấy. Ở hay đi, có giúp cô có cơ hội thuận lợi hơn được không, hay chuyện team sẽ phải làm gì trong trường hợp xấu nhất. Lòng mình, tao đã nói ra, rằng tao không quan tâm người thay thế, cũng không quan tâm đến team hay dự án nữa, chỉ cô mà thôi. Tình cảm tao dành cho cô là thật, và tao chưa bao giờ làm trái lại với tình cảm ấy. Thậm chí chưa bao giờ dối cô, dù chỉ lấy một lần.

Có điều, có những chuyện tao vẫn phải giữ cho riêng mình. Ví như chuyện tao không toàn tâm toàn ý ở đây. Ví như chuyện tao có thể sẽ chuyển chỗ làm rất sớm. Và ví như chuyện tao sẵn sàng đi và bóp team để cơ hội cô bám trụ lại được được nâng cao thêm một chút.

Nhắm mắt lại, tao tưởng tượng ra viễn cảnh mình ra đi. Team sẽ thủng 1 chỗ nặng nề. Nếu còn để cô đi nữa, dự án sẽ khó lòng qua được đoạn khó, và toàn bộ sẽ đổ lên vai anh trưởng phòng. Ở, anh trưởng phòng. Tao không có ác ý, chỉ là tao không quan tâm mà thôi. Không quan tâm đến team, đến dự án, hay bất cứ ai. Chỉ quan tâm cô mà thôi.

“Screw the world. If it’s to protect that smile, I can even become a demon.”

Only her.

Short story #2: Empty plate

Ăn đi, em yêu.

Ăn đi.

Nhai đi.

Xin em đấy.

Anh biết việc đó rất khó khăn. Anh biết không dễ chịu gì.

Xin em đấy.

Anh biết cơn đói của chúng mình khác nhau.

Anh biết vị giác của chúng mình khác nhau.

Hãy tưởng tượng em lại lớn lên một lần nữa và xác định đích xác thời điểm em bắt đầu tính calories như thể một gã tướng quân tính số thương vong trong chiến trận,

Và rồi em khóc thương cho chúng như thể chúng đều có gia đình.

Hãy tưởng tượng xem.

Nhiều lúc anh thắc mắc điều ấy.

Nhiều lúc anh thắc mắc

Em liệu có sẵn sàng quay ngược thời gian

Và nhìn bóng hình mình biến mất ngay trước mắt.

Anh yêu em nhiều lắm.

Anh muốn nắm lấy đôi tay bé nhỏ của em qua đêm đen.

Xin em hãy ăn đi. Một chút thôi cũng được.

Em từng viết một câu chuyện,

Về một thành phố với những bộ xương di động.

Và rồi thầy giáo cho em nghỉ học

Bởi em ước rằng mình trở nên như vậy.

Em yêu,

Để anh kể cho em về những khúc xương.

Chúng không hề ấm áp, cũng chẳng mềm mại gì.

Gió rít qua những khúc xương ấy như những lỗ rỗng trên những cái cây mục ruỗng.

Và chúng gãy vụn. Và vỡ vụn.

Tàn và vụn như gỗ mục.

Em có đói không?

Anh biết, biết em ghét câu hỏi đó đến nhường nào. Anh biết chứ.

Một ngày nào đó anh sẽ tìm được một cách khác để hỏi câu đó, vì em.

Xin em đấy.

Những giọng nói trong đầu em.

Anh biết chúng gào lên đòi em phải gầy hơn nữa.

Anh nghe thấy chúng đếm, và đếm, và đếm.

Anh ước gì mình có mặt ở đó khi thế giới này biến em thành một cuộc giằng xé như vậy.

Anh sẽ nói với em rằng cơ thể em không phải một vùng chiến trận.

Rằng đôi khi,

Em được phép ăn hết đồ ăn trong đĩa của mình.

– Caitlyn Siehl.

Dear Iris #217.1: MouseHunt

Iris ạ,

Nếu phải chọn kể 1 game có sức ảnh hưởng đến tôi nhiều nhất, chắc chắn câu trả lời chỉ có thể là MouseHunt (MH). Không phải là quãng thời gian hơn 10 năm “chơi” game, cũng không chỉ là những điều tôi học được từ nó, mà còn có toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong những ngày tháng gắn bó bên nó nữa 🙂

Cuối năm 2009, cái thời mà Facebook đang mới nổi lên và một loạt những games trên apps.facebook.com đang cuốn hút đủ mọi thể loại người dùng vào nó hàng ngày, giữa những Barn Buddy chơi vui và dễ và thân thiện và tương tác với bạn bè tốt, hay những Friends for sale nhẹ nhàng dễ chơi, MouseHunt vốn chỉ được gói gọn trong một nhóm khá nhỏ người chơi. Từ mấy đứa bên Singapore, lây sang đám bạn cấp 3 của tôi, rồi rủ nhau cũng chơi cả. Chỉ khác là, cái game này progress quá ư là chậm đi, và cũng có nhiều thứ để khám phá, nên qua mấy tháng vẫn chưa thấy chán, vẫn muốn chơi thêm, vẫn muốn ở lại với nó. Rồi chẳng mấy chốc, cái friend list trên FB của tôi đặc toàn bạn game. Có thứ gì mà làm người ta, dù chỉ có hơn trăm người quen nọ quen kia, lại add đến cả ngàn người lạ không chứ :v và, giữa những người lạ ấy, chúng tôi dần thân nhau hơn, đặc biệt là những người cùng sử dụng một ngôn ngữ. Là những người Việt chơi MH. Mấy đứa bạn cùng lớp có chơi MH, sau này cũng là những đứa tôi chơi thân nhất, trong đó có BFF nữa (thật ra nói thế thôi chứ cũng không rõ là nhờ MH nên thân hay nhờ thân nên MH nữa hihi :”>). Mà, cái thời cấp 3 ham vui, đua nhau với bạn bè, thành ra nhiều đêm mượn cả máy tính em họ để check game. Ai dzà, lúc đấy còn chả có điện thoại riêng, nên là muốn vào game cứ nhất thiết phải có máy, thành ra ra quán net bật MH, về nhà bật máy nghịch MH luôn 🙂 bị bố mẹ chửi cho mấy trận không chừa, rồi thì laptop chạy nóng cháy rồi hỏng cả luôn cũng không chừa nữa :-ss

Đầu năm 2011, giữa những đợi chờ sự kiện đặc biệt trong game, tôi lập group Vietnamese MouseHunters (VNMH), với mục đích ban đầu là để mấy người có thể nhắn thông báo cho nhau nếu có người bị miss, sau cũng để có chỗ bàn luận game cho xôm tụ. Tất nhiên, group hoàn thành được nhiệm vụ của nó đợt ấy. Nhưng điều tôi không ngờ tới là, chính group này là nền tảng cho vô cùng nhiều thứ xuất hiện với cuộc đời của tôi sau này.

Tháng 3 năm ấy, buổi offline hội đầu tiên, cũng là lần đầu tiên tôi dính phải tiếng sét ái tình. Đương nhiên là chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vì bạn đó có người yêu rồi. Là người trưởng thành, đã đi làm, chứ không trẻ con và non nớt như đứa học sinh vắt mũi chưa sạch là tôi 🙂 mà thôi kệ đi, lạc đề cmnr :-s

Rồi thì, năm ấy, lứa 93 năm ấy thi đại học. Ôn luyện vất vả, bỏ MH gần hết. Lớp cấp 3 của tôi khi ấy còn lại đúng 3 đứa vẫn cần mẫn cày kéo, là tôi và hai đứa bạn bàn trên. 3 thằng con trai, sau rủ nhau đi thi cùng trường luôn. Thi FPT đều đỗ, trong đó 2 thằng đỗ cao, có học bổng toàn phần. Còn thi FTU thì đỗ thấp hơn, nhưng cũng vào được cả. Cuồi cùng đều chọn theo FTU (xong cũng đhs vẫn join tập Vovinam với sinh viên FPT :-ss), nhưng khác ngành. Một đứa Kinh tế, một đứa Quản trị Kinh doanh, còn một đứa Tài chính Ngân hàng. Không cùng lớp nhưng cùng trường, cũng coi như vẫn gần nhau một cách tương đối vậy.

Rồi thì mấy đứa cũng bị cuốn vào guồng học đại học. Tôi thì học Kinh tế, cuối cùng có khi lại là đứa được lợi từ game nhất. Nào là vốn tiếng Anh tăng lên đáng kể nhờ những giờ lên forum chửi nhau với bọn người chơi nước khác. Rồi thì giá vật phẩm lên xuống theo cung cầu của thị trường thế nào. Lại có giá trị đánh đổi của hành động, hay tối ưu hóa những nguồn lực có hạn của một nhóm người nhất định. Tất tần tật đều giúp ích rất nhiều cho việc học của tôi hồi đó.

Nhưng MH không chỉ dạy cho tôi những bài học kinh tế, mà tôi còn học được những thực tế cuộc đời nữa. Tỉ dụ như việc nhiều lúc phải nén hết những cái lợi ngắn hạn lại để có được lợi ích tốt nhất cho lâu dài. Hay là việc biết được có những thứ phải cày kéo vất vả mới có thể đạt được. Hoặc như quan trọng hơn, là kiếm tiền là một chuyện, tiêu tiền thế nào lại đòi hỏi một bộ kỹ năng rất khác. Khi mất account, tôi hiểu được cảm giác nhìn thấy tiền đó mà không tiêu được. Rồi khi shop bán đồ mới, tôi học được rằng những thứ gì nhất định phải mua thì cứ mua càng sớm càng tốt, vừa để dùng được sớm, cũng là để không phải ngày đêm mất ngủ mơ mộng về nó nữa.

Quay lại với VNMH, chắc đây là cái hội mà tôi cảm thấy thân thuộc nhất trong quãng thời gian học đại học luôn. Hơn cả bạn cấp 3, hơn cả lũ học cùng đại học, hơn tất thảy những đám bạn khác. Sau, cũng không biết tình cờ hay cố ý thế nào, hội có một đôi yêu nhau rồi kết hôn luôn (sis Lam ơi sis quen anh Duy nhờ hội, rồi sao hai người làm đám cưới không mời em luôn :(((). Vẫn offline đều đặn (hàng năm, hoặc nhiều hơn với những nhóm nhỏ hơn :”>). Thân. Cũng suýt yêu lại được cô bạn năm xưa =))) Sau thì, vì mỗi đứa một nơi, mỗi đứa mỗi ngả, nên không còn gần nhau nữa. Có một nhóm nhỏ 6 7 đứa, dù không còn chơi MH nữa, nhưng vẫn rủ nhau chơi game khác, mỗi đợt 1 game khác nhau, vẫn gắn bó tới tận giờ.

Cá nhân tôi, 2015 tốt nghiệp đại học, tài khoản cũng đã để bị khóa mất lần nữa, nên bỏ MH, tập trung vào việc đi làm. Cũng dần quên đi. Cũng không còn để tâm nữa.

Thế rồi độp 1 cái, cuối năm 2019, 3 đứa cùng chơi ở lớp cấp 3 năm xưa lại rủ nhau chơi lại. Tôi gửi mail cho game devs xin mở khóa tài khoản, được họ đồng ý. Thế là come back thôi 🙂

Mấy hôm trước, nhóm 6 7 đứa kia mới nhắn hỏi, rằng con streamer này có kèo stream lại nhân dịp Valentine’s Day không, vì cũng mấy tháng rồi lặn đâu không thấy lên chơi với nhóm :)) Tôi cũng cười trừ bảo nếu về sớm được sẽ ngoi lên, mà cuối cùng cũng vẫn không lên được. Biết là có lỗi, nhưng chẳng làm gì khác được.

Bao giờ cho đến bao giờ…

Short story #1: Tell me the story about how the sun love the moon so much he died every night to let her breath

Ngày xửa ngày xưa, khi mặt đất còn giản đơn vô cùng. Loài người hàng ngày vẫn vui đùa nhảy múa dưới ánh Mặt Trời. Mặt Trời cho con người ta niềm vui và hy vọng, và cũng là thứ giữ cho mặt đất được ấm áp.

Nhưng một mình một bầu trời rộng lớn, Mặt Trời cảm thấy cô đơn lắm. Nhìn xuống những con người vui vẻ bên dưới, nó tự hỏi có phải định mệnh của nó là phải cô độc hay sao. Phải chăng đó là cái giá phải trả cho việc nó là kẻ sáng nhất thế gian này.

Và rồi Mặt Trăng xuất hiện. Mỗi khi Mặt Trời mỏi mệt và lặn xuống, nàng sẽ lướt lên trên bầu trời, toả sáng giữa triệu triệu vì sao. Ánh sáng của nàng là một thứ sắc đẹp buồn tủi, bởi con người những lúc ấy đã đi ngủ cả rồi, chẳng còn ai chứng kiến nàng toả sáng nữa. Những vì sao hiểu được điều đó, chúng hy vọng sẽ có một ngày chúng tới được gần nàng hơn để nàng không còn cảm thấy trống rỗng nữa. Nhưng chỉ là hão huyền. Không thể với tới Mặt Trăng được. Chỉ có khoảng không vô tận của đêm thẳm bao bọc lấy nàng mà thôi.

Đến một ngày khi Mặt Trời đang xuống núi, nó thoáng chốc nhìn thấy nàng. Nàng đang nhú dần lên, bắt kịp một chút nắng hiếm hoi cuối ngày. Mặt Trời còn toả sáng, nó biết khi ấy Mặt Trăng còn rạng, và có một thứ gì đó xuất hiện trong lòng Mặt Trời.

Tình yêu của Mặt Trời lớn dần như trái bóng tuyết lăn xuống sườn núi. Nó muốn nhiều hơn là chỉ một chút ban mai và hoàng hôn ngắn ngủi. Nhưng, Mặt Trăng, vẫn không thể với tới được.

“Đi đi.” Nàng thì thầm. Tiếng của nàng vừa ngọt ngào lại vừa buồn tủi như ánh sáng cuối cùng của nàng buổi rạng đông. “Đi đi để cho ta thở. Bởi số mệnh chúng ta đã an bài. Chàng toả sáng ban ngày còn ta là ban đêm. Sẽ chẳng đến được đâu. Ngày chúng ta chạm được nhau sẽ là tận thế mất rồi.”

Những ngày hè, Mặt Trời cố mọc sớm và lặn muộn một chút để phòng nàng đổi ý. Nhưng vô ích. “Ta cấm chàng từ bỏ ánh sáng kiêu hãnh của mình chỉ để có chút hy vọng ôm được lấy bóng tối của ta.” Mặt Trăng cất lên lời cuối.

Còn Mặt Trời, nín thinh, câm lặng đến vĩnh hằng…

Dear Iris #217: Queen of Swords

14/02/2020. Ngày Valentine. Nàng post đôi tấm ảnh cưới trên Instagram.

——-

Chúng tôi lần đầu chạm mặt trong lớp TOEFL cuối năm 2011. Cô, năm cuối cấp 3. Tôi, tân sinh viên đại học.

Không biết vì lý do gì, hai chúng tôi đều chọn cái lớp trời ơi đất hỡi này để học, giữa vô vàn những trung tâm được truyền miệng cũng như marketing mang lại hiệu quả tốt hơn. Chỉ biết, tôi là đứa chông chênh giữa lứa tuổi học sinh và người đi làm. Còn cô, the best of the batch, là người có triển vọng nhất có thể bay qua nửa kia địa cầu du học.

Một vài buổi học. Một vài buổi thi. Một vài buổi đi chơi. Và khóa học kết thúc chóng vánh, ít nhất là với đứa ham chơi lười học như tôi. Và chuyện dường như kết thúc ở đó vậy thôi.

Bẵng đi 6 năm, tôi đã tốt nghiệp đại học trong nước, đã đi làm được hơn một năm. Còn cô, đã hoàn thành giấc mơ học đại học nơi xứ người, lập tức bay về thành phố có gia đình mình, cũng đã đi làm được nhiều tháng. Tình cờ thay, qua một story trên Instagram, tôi biết cô được cử đi onsite tại tòa nhà tôi làm. Cũng trớ trêu thay, hôm ấy là ngày cuối của đợt cô ở đó. Đợt kế tiếp cô tới, thì cũng qua ngày làm việc cuối cùng của tôi ở đó mất rồi. Thế nhưng, cái ý nghĩ gặp lại một người bạn cũ trong một hoàn cảnh không ngờ tới lại làm tôi vui lắm. Vô tư, tôi hẹn cô một ngày gặp lại, ăn lấy một bữa trưa, nói đôi ba câu vô vị.

Và cô đồng ý.

Chỗ làm mới của tôi chỉ cách chỗ cô hai cái ngã tư, nên cũng tiện đường đi lại. Hẹn nhau thì dễ. Một bữa cơm vỉa hè, một bữa chè cũng vỉa hè, nhưng đối diện 🙂 hỏi thăm tình hình, hỏi nhau công việc, nói với nhau về những dự định tương lai. Chỉ có thế, buổi gặp kết thúc. Nhưng còn vương vấn chuyện quán chúng tôi định đi vẫn còn chưa đi được.

Tuần sau đó, tôi bay vào Sài Gòn công tác. Đi đó đi đây. Chụp nọ chụp kia. Khám phá những vùng đất mà tôi chưa từng được đặt chân tới, cùng những người bạn mới quen dọc đường.

Và rồi về lại Hà Nội, nhất định mời cô đi ăn bù, đặt đúng quán chúng tôi muốn ăn.

“Vì Hà Nội là nơi có em.” – đó là điều tôi đã nghĩ trong đầu khi ngồi đối diện với nàng trong quán ăn hôm ấy.

——-

Tôi hỏi nàng, có muốn đi xem ca nhạc cùng tôi không. Nàng lắc, nói chỉ dành cuối tuần cho gia đình và bạn bè.

Tôi hỏi nàng, có thể để tôi trò chuyện mỗi tối được không. Nàng lắc, nói bận.

Tôi hỏi nàng, có thể để tôi chúc nàng ngày mới tốt lành vào mỗi sáng hay không. Nàng lắc, nói không thích.

Tôi vẫn nhắn mỗi sáng. Nàng rep. 1 lần. Nàng rep. 2 lần. Và không rep nữa, mặc tôi cứ nhắn hàng ngày.

Nàng bật ignore tin nhắn từ số của tôi, tôi đoán vậy. Nàng không còn xem story của tôi nữa, cũng chặn tôi xem được story của nàng.

Sau đâu đó 1 tháng, tôi không nhắn nữa. Bởi cũng đâu có tác dụng gì. Không nhắn, có khi nàng còn thấy trống vắng đôi chút. Hahah.

Trước sinh nhật nàng mấy hôm, tôi đội mưa đi tìm một hàng hoa đẹp gần đó, đặt một giỏ hoa hồng nho nhỏ, giao đến cho nàng đúng ngày. Tối hôm ấy, nàng post hình sinh nhật, tôi thấy loáng thoáng giỏ hoa của mình. Nhưng không thấy nhắc. Tôi vui lắm.

Năm sau ấy, tôi nhận giấy báo đi du học. Đương nhiên, không thể gửi hoa từ cách nửa vòng trái đất về cho nàng mỗi dịp sinh nhật được. Vậy, tôi đành bỏ lấy một ngày trời, đi lùng lấy 3 tấm thiệp đẹp, viết sẵn lời thơ, đánh dấu 3 năm 2018, 2019, 2020, rồi ghé qua chỗ thằng bạn nhờ nó đến sát ngày thì mua hoa và gửi thiệp hộ, vì tôi nhớ có post nàng nói sẽ lấy chồng năm 27 tuổi. Nó đồng ý.

2018, ngày sinh nhật nàng. Hoa đến, và nàng đăng ảnh chửi đứa tặng như chó. Tôi ức phát khóc, nhưng biết nàng nói đúng, nên đành nín thinh. Đọc đến những tấm thiệp sau em sẽ hiểu, tôi nhủ thầm. Em sẽ hiểu rằng tôi không cưa cẩm em chi cả, chỉ là nhờ nàng mà tôi có cảm hứng theo đuổi lại giấc mơ Mỹ của mình, để một lần nữa sống lại quãng thời gian đi học, để được nhìn thế giới bằng chính đôi mắt của mình.

“Cuộc đời tôi vốn là những đường ngoằn ngoèo không dứt, vì người mà bước thẳng được một bước. Bước ấy ngắn hay dài, tôi chẳng thể khẳng định được. Chỉ mong người mãi tuyệt vời như vậy mà thôi.”

Nhưng ông trời lúc nào cũng muốn trêu lòng người. Không có tấm thiệp sau nào cả!

2019, ít tháng trước sinh nhật, nàng khoe nhẫn đính hôn trên Insta. Tôi bất ngờ, vì nàng mới chưa tròn 25, lại là năm không thể kết hôn được. Buồn nhất, lại không phải việc nàng chuẩn bị yên bề gia thất, mà là chuyện nàng có một anh người yêu tới chục năm rồi mà giấu không để ai biết được. Không phải tôi, không phải đồng nghiệp, đến bạn bè của nàng cũng không biết.

Tôi mỉm cười. Tôi có yêu nàng không, tôi còn chẳng biết nữa. Giọng nàng, tôi cũng đã quên mất rồi. Bỗng dưng chẳng thấy buồn. Chỉ thấy đôi chút hụt hẫng.

Chúng tôi vốn không hẹn hò. Còn chẳng có tình yêu. Nhưng tôi nhìn nàng như một phần của cuộc đời mình vậy. Là Mùa Thu, là nguồn cảm hứng.

Not Spring, not my youth.

Not Summer, not my sunshine.

Not Winter, not my eternity.

Just inspiration.

——-

“Nếu người mình thương sắc bén như thanh kiếm, thì tâm mình đừng là gỗ đá hoa cỏ, cứ nhẹ nhàng tha thiết như mây nước. Mấy đời kiếm chém được nước mềm. Nếu ta chịu khó dừng tâm vội vã đang qua bốn núi, sẽ nghe thấy người thương sắc bén thế; cũng chỉ vì trong lòng có tổn thương không thể tháo gỡ.”

Lời anh Phùng viết, như thể nói về chính tôi và nàng vậy.

Bởi vì tôi không hiểu, rằng nàng là nữ hoàng, còn tôi chỉ là kẻ khờ mà thôi…

Dear Iris #216: You are the Apple of my eyes

Tối ngồi buồn buồn, tự dưng nổi hứng lôi Yataome ra xem lại. Cũng chả hiểu bản thân nghĩ gì nữa, vì xem phim này thì vui lên thế méo nào được 😕

———-

Chuyện cậu học trò cá biệt Kha Cảnh Đằng, được cô bạn học giỏi Thẩm Giai Nghi kèm cho, rồi dần dần nhớ thương bạn nữ (như tất cả những cậu trai khác trong lớp hahah). Tóm tắt đơn giản thế thì khác méo gì cậu chàng Nobita thích Shizuka trong Doraemon đâu :v

Cơ mà câu chuyện không có đơn giản như thế. Cửu Bả Đao kể lại câu chuyện của chính mình, mà như thể nói hộ lòng của bao người vậy. Chuyện những cậu trai mới lớn cùng thích một cô bạn xinh gái học giỏi, hay những trò quậy phá của đám nam sinh cấp 3, những đam mê của tuổi trẻ, hay những việc làm đã biết rõ là phí công vô ích, đều góp phần tạo nên một bộ phim ai ai cũng đều thấy được mình trong đó.

Kha Cảnh Đằng, Hứa Bác Thuần, A Hoà, Liêu Cai Biên, Tào đáng ghét, đứa nào đứa nấy đều dành tình cảm cho Thẩm Giai Nghi. Tuy mỗi người thể hiện mỗi khác, nhưng tình cảm ấy đều là thực. Còn trẻ, nhưng mỗi đứa đều biết điều mà bao nhiêu người mãi không thể nghiệm ra nổi, rằng: Tình yêu là cho đi vô điều kiện, đòi hỏi nhận lại chỉ là ích kỷ mà thôi. Thế nên, từng đứa từng đứa chỉ đều muốn cho nàng biết bằng những cách riêng, chứ không hề tranh đoạt hay phá hại nhau, cũng không đòi nàng phải đáp lại chi cả. Yêu vô tư vô cùng.

Kha Đằng là đứa ngỗ nghịch nhất, nhưng lại là đứa cố gắng nhất. “Học giỏi cũng có nhiều loại. Chăm chỉ cố gắng là loại phổ biến nhất, cũng là loại chắc chắn nhất.” Cậu nhủ về chuyện học, cuối cùng áp vào cảm xúc thấy cũng đúng phết :v (cơ mà vừa được học vừa được yêu thì lại chả lãi quá, gì chứ tình cảm khó đoán thôi chứ sự học chắc chắn đi lên rồi :))). Chính nhờ sự nỗ lực ấy mà Giai Nghi mới thích cậu đấy, chứ ngoài điểm đó ra bảo tôi tìm điểm nào ở cậu người ta ưng được tôi cũng chịu =))

Tiếc là cậu chọn sai thời điểm quá. Ai đời lại đòi tỏ tình lúc con nhà người ta mới nghe tin trượt đại học chứ =.= thôi thì thôi thì thôi thì thôi, dỗ dành thôi, thời gian còn dài cậu ạ.

Có điều sau hôm ấy thì mỗi đứa một nơi thôi. Đài Loan thì bé xíu, cơ mà vào đại học rồi thì bé như cái ký túc xá mà cậu còn chả buồn đi ra ngoài lần nào, thì nói chi đến việc đi tìm gặp người cậu thương 🙂 chà, cậu nên cảm thấy may mắn khi có điện thoại để gọi cho nàng đi.

Mà thế méo nào cậu vẫn hẹn được nàng đi chơi Giáng Sinh nhỉ :-?? À đoạn đấy vẫn có thể tạm hiểu được, thì chuyện 2 người đã ưng nhau rồi cơ mà. Thế rồi mà cậu vẫn không biết ý, vẫn cố chấp một mình mình đòi đúng, nhất định không cho Giai Nghi trả lời. Để câu trả lời của nàng theo đèn lồng bay lên trời mất (và bay tới thế giới song song không biết chừng ._.)

Tua nhanh đến khúc sau. Cậu tổ chức đánh nhau, tự làm mình bị thương, làm Giai Nghi đau, rồi thì cãi nhau một trận tanh bành rồi đường ai nấy đi, dù chưa một lần có danh phận. Thế là hết.

Hoặc không. Như A Hoà nói, chuyện các cậu cứ như đánh mạt chược. Cậu thì cứ chờ tự bốc được cây để ù. Còn A Hoà ù được thật, nhưng đến lúc nhìn lại lại hoá ta là ù nhầm. Tranh thủ lúc cậu và Giai Nghi xích mích, cậu ta đi thẳng đến chỗ nàng, xin được nắm lấy tay nàng, và nắm được thật. Có điều, trong mắt nàng vẫn chỉ có cậu mà thôi. Đồng sàng dị mộng, chuyện mau chóng kết thúc.

Ấu trĩ! Nàng đã mắng cậu như vậy vào cái đêm hai người chia hai lối. Bẵng đi hai năm, không một lần liên lạc, tới tận ngày động đất mới hỏi thăm nhau được một tiếng. Cái tự trọng quá cao của con người thực chỉ thấy phản chủ. Giờ thì muộn rồi, có ôn lại kỷ niệm cả đêm, hay ước mong về thế giới song song cũng vậy thôi 😞

“Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi. Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của tôi, không còn gì để hối tiếc nữa.”

Và sau đó, sau mấy năm, Giai Nghi cũng lên xe hoa. Chú rể hơn nàng 8 tuổi, là một người đàn ông thành đạt điển hình.

———-

Phim ra mắt cuối năm 2011. Chúng tôi rủ nhau xem đầu năm 2012. Là con Xiao rủ. Hồi đó, con ấy mê Chen lắm, thế là bỗng nhiên Chen được gán làm Giai Nghi của cả bọn. Một câu Giai Nghi, hai câu Giai Nghi, nhất nhất đều là hướng về một người cả. Mấy đứa chúng tôi thích phim lắm, đến độ bẵng sau đấy một năm, khi Nhã Nam ra sách, đứa nào đứa nấy đều mua lấy một cuốn. À trừ con Xiao, nó mua mấy cuốn liền, chả viết có mang đi cho hay gì không, nhưng ôm sách như đúng rồi :))

Cuốn sách mà khi đi mua, tôi đã đánh rơi mất con cá xanh Hat-chan làm tặng trong biển mưa phùn mùa xuân trên phố Phạm Văn Đồng… Có đáng hay không, tôi không rõ nữa, chỉ biết tôi của hôm ấy đã vô cùng háo hức mang về thêm một thứ vu vơ cho thanh xuân của mình.

Cuốn sách của tôi, sau chi chít những chỗ gập đánh dấu những đoạn deep deep, hay những đoạn nao lòng, cuối cùng yên vị trên giá sách, ít được mở ra như tôi vẫn hay xem lại Yataome, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ, tôi lại lôi nó ra hít hà vài cái, giở lại đôi trang sách gập, nhưng tuyệt nhiên không đọc lại thêm một lần nào nữa.

Xem lại phim. Đọc lại truyện. Hay nhớ lại người cũ, vốn chẳng phải thứ dễ chịu gì. Cũng như chocolate ngày Valentine, chỉ thấy đắng ngét không ăn nổi, và chỉ có thể bỏ cả vào miệng nhai dối rồi uống ngụm nước cho trôi.

“Người ngồi trước, người ngồi sau. Lưng áo đứa con trai bắt đầu xuất hiện những vết mực xanh. Ngoảnh đầu lại, nụ cười của người con gái ấy làm cậu trai mê mẩn thần hồn tám năm ròng, ràng buộc cả một đời.”

Và tôi vẫn tự hỏi rằng, Kha Cảnh Đằng trong tôi giờ đã đi đâu mất rồi…

For Sakk #10: Mobilis in mobili

Xấp xỉ 6 tháng sau ngày tao bắt đầu đi làm ở VPBank, tao bị gài cú lớn lần đầu tiên :))

Trưởng phòng bên cạnh hỏi thăm tiến độ ETL và tình trạng chạy hệ thống F1 hàng ngày. Tao, với cái sự ngây thơ của đứa cả ngày chỉ biết cắm đầu vào làm việc, ngoan ngoãn trả lời với tất cả sự chăm chút cho server của mình. 2 ngày sau, toàn bộ những thông tin tao provide được chuyển tiếp lên Giám đốc trung tâm, dưới một cái email phàn nàn về việc phòng DG dành quá nhiều thời gian cho datamart mà bỏ bê team ETL, ảnh hưởng đến dữ liệu toàn trung tâm.

Chiều hôm ấy, tao ra chỗ sếp Nemo, ngồi cạnh mếu máo trình bày. Rằng việc là bất khả kháng, rằng có allocate thêm người cho team tao cũng không giải quyết được, rồi thì hứa lên hứa xuống sẽ tìm cách giải quyết.

Mày biết sếp đáp thế nào không?

“Là lỗi của anh cả.” – anh nói.

“Tuyển em về, rồi phân việc như thế, là anh quyết định cả. Phân team thế nào, cũng là anh.”

“Không báo trước cho em để em không nhận ra mâu thuẫn của phòng bên cạnh với phòng mình, chắc chắn tại anh.”

“Để cho nó có cơ hội đâm sau lưng mình như vậy, cũng là anh cả.”

“Nhưng vậy thôi. Em cứ làm tốt việc của mình là được. Chiều nay họp với Vivek, anh xử lí nó sau.”

“Chỉ là, nếu đã biết nó có ác ý với mình, thì em làm gì cũng nên để mình có cửa lùi, đừng để nó có cơ hội đâm mình thêm phát nữa. Không phải chỉ cho mình, mà cả cho những người xung quanh em nữa.”

———-

Tao làm cùng sếp được suýt soát 2 năm. Và đã quá 2 năm từ lúc tao tách ra khỏi team. Không phải vì không muốn dưới trướng anh nữa, mà ấy là lúc team bắt buộc phải có người hy sinh để giữ được số người cần thiết tối thiểu. Là lúc anh buồn, nói rằng anh vẫn giữ lời hứa cưu mang từng đứa khi có biến xảy ra, chỉ là việc anh quá tin tưởng rằng team không có phản đồ, để rồi hỏng cả kế hoạch lớn. Anh gửi tao đi đôi chỗ người quen, rồi sắp xếp để đi phỏng vấn.

Đợt ấy, tình cờ có chỗ khác cũng gọi, không phải chỗ anh quen người, nhưng là nơi anh từng sáng lập. Anh không recommend, nhưng anh cũng nói rằng quyền quyết định luôn luôn ở chỗ tao, rằng anh tin ở đâu thì tao cũng sẽ làm việc được thôi. Có nhiều thứ anh muốn truyền đạt cho tao mà không cần tao phải trải nghiệm cái đắng, nhưng hẳn là một lần chịu đắng cũng là kinh nghiệm tốt.

Tao tạm biệt anh, về chỗ làm mới. Vẫn join team mỗi buổi ăn uống hàng tháng. Đắng, như anh nói. Nhiều đêm dấm dứt hỏi tại sao mình lại quyết định vào một nơi thế này, rồi lại tự an ủi rằng ít ra giờ team đã ổn hơn. Và vậy thôi.

8 tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, và đến ngày tao rời quê hương để đi học xa nhà. Cảm ơn anh và những tháng ngày được tạo điều kiện để làm hồ sơ. Và cũng giữ đúng dự định đi học đã trao đổi với anh từ ngày đầu gặp nhau trong phòng phỏng vấn.

[…]

Ngày tao trở về. Gọi cho anh đầu tiên. Sáng thứ 7, anh ở nhà trông cháu :)) đôi câu trao đổi, vài câu bâng quơ, anh hẹn hôm sau gặp trực tiếp.

Sáng hôm sau, bên cốc cà phê, anh trải lại toàn bộ những thứ anh đang làm. Những thứ team đang làm. Những điều anh đang trăn trở. Anh đang cần người, và anh có chỗ để tao có thể fit vào được, ở cả team anh, team bạn này bạn kia của anh. Và tất nhiên, vẫn câu nói quen thuộc, rằng anh chỉ có thể đưa option, còn lựa chọn thế nào luôn luôn ở tao.

Tao đi phỏng vấn vào chỗ anh, đơn giản, rồi nhận được offer, nhưng không chấp nhận. Thay vào đó, tao quay lại chỗ làm cũ, nơi đã nhận tao trong những tháng anh không thể cưu mang được. Để trả nợ ân nghĩa một người, tao thầm nhủ, cũng là câu trả lời cho mọi đồng nghiệp cũ về việc tại sao lại quay lại một nơi như thế. Phải, tao biết chứ, chẳng còn gì để gain ở đó nữa, chỉ là ân nghĩa thì phải trả mà thôi.

5 tháng, công việc cũng không bận bịu, cũng đủ được tôn trọng. Cách làm việc của tao, thành thực mà nói, chịu nhiều ảnh hưởng của anh. Được làm quân của một người mạnh như anh, vốn là một sự may mắn khó tìm. Nhưng làm việc cho những người khác không được như vậy, lại cho tao thấy được giá trị của sự may mắn đó.

Ngày sếp đi lần đầu, tao than với Tùng về chị manager mới, Tùng chỉ đáp một câu, rằng sếp không mạnh thì mình phải mạnh vậy. Và điều ấy không phải chỉ để bảo vệ mình, mà cho những người xung quanh nữa. Đương nhiên, phải biết được chính xác giá trị của mình, đừng có để chủ quan quá đáng.

Tao đã trưởng thành nhiều từ ngày rời vòng tay sếp, và chắc chắn vẫn còn phải mạnh thêm nhiều nữa 🙂

Dear Iris #215: Someday I’ll find my way back to where your name is written in the sand

Em ạ,

Hôm qua, có một cô bạn đồng nghiệp thông báo tháng sau sẽ vào miền Trung đi biển một chuyến. Cùng lên danh sách những điểm đến, cũng lên kế hoạch thuê xe máy vi vu, cũng tính sáng sớm dậy đón bình minh trên bờ biển cát trắng.

———-

Tâm trí tôi quay lại những tháng ngày bên bờ biển của nhiều năm trước. Nha Trang. Bình Ba. Bình Hưng và Bình Lập. Biển miền Trung nước ngắt một màu xanh, hòa cả vào màu trời mùa hạ trong vắt, cứ như thể một tay họa sĩ lãng mạn nào đó đã áp cái màu lãng mạn ấy lên biển trời vậy.

2016, là những đêm dài tâm sự trên những bãi Nồm, là những sáng sớm chạy bộ lên bãi Chướng ngắm bình minh muộn. Hơn chục đứa trẻ lớn trải lòng mình lên cát, bên những chai bia mặn mùi của biển. Những câu chuyện tưởng chừng chẳng thể kể cho ai, để rồi mấy ngày bên nhau không dứt khiến cho con người ta dễ mở lòng hơn bao giờ hết. Năm ấy, nguyên một lứa 93 vừa mới ra trường, cùng nhau làm việc một chỗ, cùng đi biển một nơi. Là lần đầu không nhìn nhau như đồng nghiệp đơn thuần, mà như bạn bè lâu năm cũ vậy. Không khoảng cách, cả về thể chất và tâm hồn. Chuyện quá khứ, mộng ước tương lai, hay những đêm say tưởng chừng dài không bao giờ kết. Giờ qua giờ dạo chơi trên bãi biển đêm muộn, hay những lời tâm sự riêng không còn biết đến trời trăng trên đầu. “Cho tuổi xuân chẳng thắm lại đôi lần.” Chúng tôi khắc ghi những ký ức ấy trong tim, hứa với nhau sẽ không quên dù chỉ một phút giây. Nao lòng.

2017, những đứa trẻ năm trước đã trưởng thành hơn đôi chút. Đã rõ những chuyến phượt vượt ngày vượt đêm, vượt qua những cung đường uốn lượn giữa bên núi bên biển. Nhiều người hơn. Nhiều kinh nghiệm hơn. Nhiều những kế hoạch hơn. Nhiều những phiêu lưu hơn. Có đứa đã so sánh hai chuyến đi như những cuộc tình vậy. Cuộc tình đầu tiên trao cho nhau ngây thơ bao nhiêu, thì lần sau lại lấy tất cả những trưởng thành để bù đắp cho những lần đầu không thể có lại. Cứ vậy, chuẩn bị kĩ hơn, lên lịch trình khít hơn, đi nhiều hơn. Nhưng dường như cũng vì vậy mà thời gian dành cho nhau bớt đi. Chỉ còn lại từng nhóm nhỏ giao lưu với nhau, chứ chẳng còn những đêm quây quần cả lũ bên bờ biển nữa. Chỉ còn những cuộc bài, cuộc rượu, cuộc leo thác đơn lẻ. Một vài tấm ảnh check in ở những chỗ xe đưa tận nơi. Và vậy thôi. Tôi may mắn vớt lại được những buổi sáng đón bình minh trên bãi biển hay bên ngọn hải đăng của đảo nhỏ neo người. Nhưng chỉ vậy thôi không hơn.

Hai năm. Hai chuyến đi. Hai câu chuyện. Hai thái cực. Cùng một địa điểm, nhưng tưởng như khác nhau như mặt trăng và mặt trời. Như ngày và đêm. Như biển và trời. Nhìn như một nhưng không khi nào thực sự chạm được đến nhau…

Tôi viết vu vơ lên cát, hỏi chăng đến bao giờ mới quay lại lần nữa.