Kyle
Kyle the Dreamer #28: The dusty train
For another notable dream, 2016/01/11.
Kyle the Dreamer #27: Old acquaintances
For a weird dream, 2016/01/11.
Kyle the Dreamer #26: Someone that I used to know
For another notable dream, 2016/01/09.
“Cô ơi con đây mà. Khiem của cô đây mà…”
Kyle the Dreamer #25: The old world and the new
For another notable dream, 2016/01/03.
Kyle the Dreamer #24: Pale snow
For another notable dream, 2012/12/17.
Kyle the Dreamer #23: The heart of the sea
For another notable dream, 2015/12/17.
Kyle the Dreamer #22: The farewell party
For another notable dream, 2015/08/25.
Tôi thấy nàng cầm tay tôi kéo đi lượn lờ qua các gian hàng tách biệt trong những căn nhà cũ kĩ tách biệt nhưng cùng nằm trong một khu nhà cấp 4…
Những căn nhà ấy, mỗi căn mỗi vẻ, mỗi hàng mỗi chủ, nhưng đều chung một vẻ kệch cỡm đến khó ưa của kẻ trang trí bên trong. Tôi ghét điều ấy. Nhưng nàng nhất quyết bắt tôi đi đủ một vòng mới thôi.
Một căn phòng với những cuộn lụa chảy lênh láng trên sàn.
Một cơn phòng với những con thú bông làm bằng vải vụn xếp ngổn ngang trên chiếc bàn bé xíu ở chính giữa.
Một căn phòng với bộ váy cưới màu vàng với mác giá trên trời vốn để giúp chủ căn phòng nuôi đứa con nhỉ còn chưa cai sữa.
…
Chúng tôi gặp hai cô gái khác trên khoảng sân gạch cũ kĩ của khu nhà ấy. Họ có bánh. Rất nhiều bánh. Nên họ chia cho chúng tôi ba chiếc. Cả 4 ngồi ngay đó ăn uống vui vẻ.
———————
Cái vỗ vai của Sói làm tôi giật mình quay lại.
“Đến lâu chưa? Ta nhìn thấy bà giáo của ta kìa. Ra chào bả một tiếng với ta đi.” – nó nói.
Tôi ngó quanh. Không thấy nàng đâu. Việc nàng cùng tôi tới nơi này chắc chắc là thật. Chỉ không biết nàng đã đi đâu rồi thôi.
Thế rồi Sói và tôi tay bắt mặt mừng với người phụ nữ đứng tuổi ấy, như thể chúng tôi đã từng có lúc thân nhau như người trong một nhà vậy…
———————
“Cũng muộn rồi. Ta với mi ra chào con Min một tiếng đi, rồi ta đưa mi về thôi.”
Nhìn lại xung quanh, tôi mới chợt nhận ra. Buổi hôm nay vốn là buổi tiệc chia tay của thằng bạn thân tôi trước khi nó bay đi một vùng đất khác. Một công ty tổ chức sự kiện mà nó quen đã thuê nguyên khu sân vườn cũ này để lũ bạn của nó có thể “ngủ cùng” với nó một đêm cuối.
Tôi nhìn quanh. Lúc này đã muộn lắm rồi. Những đứa bạn của nó lác đác đã chui vào những căn trại nhỏ mà ôm chăn ôm gối. Những đứa khác còn tỉnh thì ngồi quanh những cụm nến đã thắp lên từ lâu.
Tôi gật. Sói và tôi rảo bước đi tới căn nhà cũ không mái nền đá ở trung tâm chỗ này. Bỏ lại giày dép ở bậc thềm, chúng tôi nhanh chóng tiến được tới chỗ thằng bạn thân.
Nó nằm ngáy khò khò giữa đám bạn đại học, mắc công tôi phải nhón chân vào lay nó dậy mà không được đánh thức đám xung quanh. Cười hề hề, nó ôm ngay tôi với con Sói vào chụp vài kiểu nhí nhố. Thế là đám xung quanh cũng dậy luôn, tôi biết mà!
———————
Chúng tôi tạm biệt Min và bước ra ngoài. Xỏ được chiếc giầy bên trái xong thì tôi nghe tiếng bà giáo kia gọi điện mắng chửi ai đó, rằng bả không hề muốn có mặt trong bữa tiệc này. Bả chỉ có quen qua Min, và có quen qua người tổ chức sự kiện.
“Cuối cùng thì, toàn là xã giao thôi.” – tôi nghĩ.
Cúi xuống, tôi loay hoay tìm chiếc giày bên phải. Định gọi con Sói nhờ nó tìm giúp nhưng ngẩng mặt lên thì nó đã đi đâu mất rồi.
Không tìm được giày, tôi quay cuồng trong đám người đang liên tục tháo-giầy-ra và đi-giày-vào ở thềm tòa nhà đá. Trong lúc ấy, tiếng chửi của bà cô kia vẫn văng vẳng đâu đó trong khu nhà. Và chẳng ai quan tâm đến bả.
Muộn rồi, và tôi vẫn loay hoay với chiếc giày bị mất…
Cuối cùng thì, tôi cũng chỉ như bao kẻ ngoài kia, chỉ biết đến vấn đề của mình mình mà thôi…
Kyle the Dreamer #21: The quiet city
For a nightmare about post-apocalypse Hanoi, 2015/08/03.
Tôi thấy mình đang lang thang trên những hành lang đi bộ dài bằng đá được xây dựng chằng chịt giữa không trung. Tôi từng biết thành phố này với cái tên Hà Nội, nhưng giờ, tôi không chắc là tôi còn hiểu được nó nữa không.
———————
Một thập kỉ về trước, một cuộc chiến tranh thế giới đã nổ ra, với cái tên chiến tranh công nghệ. Rất nhiều người đã tham chiến, bỏ lại nhữn thành phố hoang tàn thế này. Sau cuộc chiến, người Nhật đã rời Trái Đất để tới những hành tinh xa xôi ngoài vũ trụ. Phấn lớn người Mỹ cũng vậy. Hành tinh này giờ đây chỉ còn là một vật chủ hấp hối, sau khi loài virus mang tên “con người” đã gặm nhấm hết chút máu thịt cuối cùng của nó.
———————
Đầu tôi đau nhức khi cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Một mảnh kí ức hiếm hoi quay đi quay lại trong tâm trí tôi như một cuốn phim đen trắng đã cũ. Tôi thấy mình đứng trước cửa một bệnh xá nhỏ. Bên trong ấy, người ta nằm chen chúc trên những chiếc giường chật chội. Ba tôi cũng là một trong số đó. Tôi biết chắc điều ấy, dù tôi không thấy bóng dáng ông trong những con người khốn khổ này.
Giữa phòng, một gã đàn ông trạc tuổi băm phì phèo điếu thuốc trong khi mắt vẫn dán vào màn hình chiếc điện thoại cảm ứng khổ lớn.
Và hình ảnh cuối cùng mà tôi còn nhớ được là thân thể nát bét của y dưới nắm đấm của tôi, sau khi đã mang những thứ khốn nạn đó vào nơi này và thách thức bất kì ai dám nhắc nhở y.
———————
Tôi đứng trên một đoạn của cây cầu đá gần sông Tô Lịch, đánh mắt nhìn xuống con đường bên dưới. Con đường Láng đông đúc mà tôi từng biết, giờ lèo tèo một vài bóng xe máy đời cũ lấp ló sau những hàng cây xám xịt lạnh lẽo. Thành phố này giờ đây có lẽ chỉ còn là phiên bản đen trắng nhạt nhòa của một đô thị từng vô cùng màu mè và sôi động trong những ngày xưa cũ.
Một cô bé đeo một đôi bánh xe khổng lồ màu xanh trên hai chân đang bước phăng phăng trên đường Láng. Không, nhìn kĩ thì các bánh xe đang lăn như thể cô đang trượt patin. Đôi bánh xe cao 2 3 mét cùng với bộ trục cà kheo cao hai tầng nhà khiến cô như một cô gái nhỏ điều khiển một cỗ máy khổng lồ.
Thế rồi cô ngã. Sõng soài. Dưới đất. Khuất sau những hàng cây. Tôi chẳng biết liệu có chuyện gì xảy ra với cô không nữa.
———————
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh về một ngôi nhà cũ. Phải rồi, tôi có một ngôi nhà. À mà, chính xác là tôi đã từng có một ngôi nhà, còn giờ thì nó có còn là nơi tôi có thể trở về nữa hay không thì tôi cũng không rõ. Trong ngôi nhà ấy, tôi nhìn thấy bạn bè tôi. Nhiều bạn. Đếm gần hết hai bàn tay. Và tôi có cô gái của tôi, người mà tôi yêu hơn tất thảy những gì đã từng tồn tại trên thế giới này.
———————
Ở khoảng sân bê tông bên này sông, một cậu nhóc con đang tập xe đạp. Chiếc xe mềm mại nhấp nhô sau mỗi lần đạp của cậu. Cậu sợ độ cao, nhưng chẳng thể ngừng đạp nổi. Ngược lại, càng hốt hoảng, chân cậu càng đạp nhanh hơn. Có lẽ chẳng mấy chốc nữa thì cậu sẽ không thể kiểm soát được đường đi của chiếc xe mà lao ra đường mất thôi.
———————
Tôi gào lên hỏi ông trời xem tại sao tôi lại bị bỏ lại ở thế giới này. Nhưng kì lạ thay, tôi chẳng thể nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng mình. Không một chút nào. Mà có lẽ là chẳng ai nghe thấy âm thanh nữa.
Những cây cầu đá bắt đầu tan ra thành cát đỏ xuống thành phố bên dưới…
Kyle the Dreamer #20: The point of no return
For another notable dream, 2015/07/11.
Sau một chuyến tàu dài, cuối cùng tôi đã tới được nơi đó.
Xách đồ vào nhà, bà chủ sởi lởi ra tiếp chuyện.
Nghỉ một giấc.
Dậy, unpack đồ.
Nhớ lời người nhà dặn, ra ngoài mua một con tê tê mình dài đặc sản xứ này để ăn thử.
Ăn sống.
Được nửa con, bỗng thấy trong bụng con tê tê là một đôi mắt rắn. Không, một cái đầu rắn còn nguyên.
Kéo ra nguyên một con rắn dẹt.
Nhận ra con tê tê mình dài vốn là đồ giả. Ruột là 2 con rắn nối với nhau còn vỏ là một đống đồ chế lại.
Buồn nôn. Không nôn được.
Kiếm chỗ quẳng cái thứ kinh tởm này đi. Không kiếm được. Thằng bạn nhìn trước nhìn sau rồi vứt bừa vào 1 cái thùng rác hộ.
…
Sắp tới giờ.
Mọi người đều tập trung ở sân, ngóng một thứ gì đó.
Pháo hoa bắn lên.
Và kì học ở “xứ sở văn minh” bắt đầu…