Dear Iris #48: Horoscope (2)

 

Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ…

 

Chỉ còn ít ngày nữa thôi, chị sẽ lên xe hoa. Còn tôi, không còn thấy phát điên lên khi chị trong vòng tay kẻ khác nữa…

 

Tôi nhớ mùa hè cách đây 4 năm, khi lần đầu tôi nhận ra cảm xúc mình dành cho chị. Khi ấy, tôi vẫn còn là một đứa trẻ, khao khát tình yêu, và chị là ngọn lửa mà tôi muốn với lấy cho riêng mình. Khi biết chuyện, chị chỉ cười. Chị chỉ coi toi như một đứa em nhỏ mà thôi, và chị biết cái tình cảm trẻ con của tôi vốn quá ích kỷ và ấu trĩ. Chị, trải tình trường, cần một người đàn ông cơ…

 

Tôi suy sụp trong một thời gian dài, không biết mình đã làm gì sai. Cũng chẳng thể tìm được bình yên trong tâm trí mình. Vẫn phát điên lên mỗi khi thấy chị vui vẻ bên người khác, mà chẳng thể nhận ra…

 

[…]

 

Chị bị Rối loạn cảm xúc lưỡng cực. Ngày ngày sống chung với thuốc. Bất kì biến cố nhỏ nào trong gia đình hay tình cảm đều làm chị đau đớn. Trước mặt người ta, cứ phải tỏ ra rằng mình vẫn sống tốt và vui vẻ, nhưng mỗi khi ở một mình lại phải chịu đựng những thứ vô hình giằng xé tâm trí…

 

Giờ có lẽ, khi đi lấy chồng rồi, không còn ở nhà cha mẹ nữa, hy vọng chị sẽ ổn hơn. Có được người bạn đời hiểu mình, ấy là hạnh phúc lớn lao nhất. Thứ hạnh phúc mà tôi không thể mang đến cho chị, nên tôi biết rằng lần này mình sẽ vui khi nhìn chị tay trong tay người ấy 🙂

 

[…]

 

Tôi mắc Hội chứng trầm cảm theo mùa. Sự biến mất đột ngột của nắng đầu mùa đông khiến tôi như kẻ mất trí. Mắc kẹt trong chiếc hộp mang tên “Hư vô”. Cuộc sống như thể chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ không nặng như chị, nhưng chẳng may chưa có ai chịu được tôi mùa này. Không phải Samm. Có lẽ Hat-chan có thể, nhưng tôi đã đánh mất nàng mất rồi.

 

Nhưng lúc này, biết rằng chị sẽ được yêu là tôi an lòng rồi 🙂

 

Advertisement

Dear Iris #47: Autumn (Z)

🙂

 

Nàng đã có hoàng tử của mình rồi Iris ạ 🙂

 

Một anh ngân hàng kiêm DJ kiêm photographer 🙂

 

20161118_165250

 

Tôi buộc lại chiếc vòng nàng tặng nơi đó, nơi chúng tôi từng cùng nhau ngồi ngắm trời ngắm đất, cùng nhau đón nắng đón gió, cùng nhau chuyện trò vu vơ…

 

This is the last good bye, my dear 🙂

Dear Iris #46: Autumn (3)

🙂

 

Tôi nắm lấy cơ hội cuối cùng, lấy hết dũng khí hỏi câu quan trọng.

 

Nàng cười. Cười. Hỏi rằng tôi có đang ấm đầu không. Có chứ, đương nhiên rồi, tôi ấm đầu từ ngày đầu tiên gặp nàng cơ mà.

 

Và nàng không cười nữa.

 

“Cứ như thế này không vui sao anh? Sao phải yêu đương vào làm chi cho mệt?” nàng nói.

 

Và tôi đã hiểu. Hiểu rằng đối với nàng tôi vốn chẳng là gì cả.

 

Tạm biệt nàng, toi nẩng mặt lên nhìn trời. Chớm đông đã bớt lạnh. Còn nỗi buồn của tháng 11 chẳng thể vơi.

 

Nếu tôi không quá vội vàng như thế, tôi không biệt liệu kết cục có khác hay không. Nhưng có một điều tôi biết rõ, rằng khi câu chuyện kết thúc sớm hay muộn, thì nó cũng để lại một vết thương đau vô cùng.

 

Và vết thương này sẽ không lành…