Dear Iris #258.1: Out of sync

Trật nhịp.

Tôi đọc cuốn “Bên nhau trọn đời” chỉ vì một câu trích dẫn ưa thích của Chen.

Xem hết các phim của Ghibli vì Hat thích.

Xem Itaewon Class và Kingdom vì Flora có xem.

Và Private Life theo Sunflower.

Luôn luôn muộn một nhịp, luôn luôn không theo kịp đoạn phim mà người ta đã xem tới…

Nhưng trật nhịp rồi thì xem làm chi nữa?

———————

Không hợp.

Tôi ưa phim Mỹ, loại viễn tưởng, hoặc đau não một chút. Không thích ngôn tình dở hơi hay drama sướt mướt lồng các tình tiết vô lí kiểu Hàn. Càng xem càng thấy mệt, càng không muốn xem nữa.

Binge được The Boys trong 2 ngày, 5 mùa Breaking Bad trong 2 tuần, nhưng chẳng thể nuốt nổi 1 tập rưỡi Private Life trong 1 tối. Cứ được nửa già 1 tập là đã muốn tắt đi lên giường đi ngủ rồi, khó mà cố được quá.

Nhưng sao không hợp vẫn còn xem?

———————

Thực sự quãng này rất chán chường. Buổi tối về nhà không muốn đưa chân đi dạo nữa. Ở nhà chán phim, chẳng buồn game. Bà ngày một yếu. Trời lại đến mùa thiếu nắng. Người càng xa cách nhau. Đầu lúc nào cũng nặng. Người lúc nào cũng mệt. Việc chẳng bao giờ xong. Sếp mãi chưa được gặp lại.

Tôi có thể tựa vào đâu đây hả em?

Kyle the Dreamer #30: Blooming

For a bizarre dream, 2020/09/20.

Tôi có một cái hẹn sáng sớm mùa thu với Sunflower. Ấy vậy mà, trời mưa, nên cuộc hẹn bị hủy. Vậy nhưng, ngoảnh qua ngoảnh lại, tôi đã thấy mình đứng chờ đầu ngõ nhà cô rồi.

Và cô xuất hiện. Chỉn chu. Rảo bước đi nhanh qua đường. Đi ăn sáng hay đi đâu đó có việc, tôi cũng không biết nữa.

Khi cô đã khuất bóng, tôi cứ để mặc xe mình ở đó, quay đầu thản bước qua khu nhà bên cạnh. Đi ngang đến công viên, bỗng tôi khựng lại. Là Alice. Alice cũng nhìn thấy tôi, ra sức vẫy tay gọi tôi lại băng ghế cô đang ngồi.

Chậm rãi bước tới, nhưng điều tôi không ngờ tới là, với mỗi bước chân tôi đi, khu công viên này lại dày thêm người. Những người trẻ. Đôi ba đứa đồng nghiệp cũ, như Summer hay Hyuna. Một vài bạn học từ lâu, như VA và VT. Nhiều người mang khuôn mặt quen nhưng tên thì tôi không còn nhớ nữa.

Và ngay trước lúc tôi ngồi xuống bên cạnh Alice, thì thấy Flora quay sang từ băng ghế cách đó không xa, thoáng chút bất ngờ vì thấy tôi, rồi lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, như gặp lại một người bạn đã không còn thân từ lâu lắm.

Tôi vừa định ngồi xuống ghế, thì VT đã chạy tới, đẩy tôi ra, và ngồi vào chỗ đó. Alice cau mày một chút, rồi lại quay đi. Chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi di chuyển tới một góc xa trong công viên, ngồi xuống, và rút điện thoại ra.

Một toán người cao tuổi mang vẻ mặt giận giữ bước tới, xua tôi đi. À, thì ra là, vào giờ này, mỗi ngày, đây là không gian healthy của dân khu này. Không thuốc lá, không rượu bia, không điện thoại. Một bữa sinh hoạt chung, có cho cả những người vô gia cư đến tham gia cùng.

Tôi hiểu, nên không nán lại nữa. Lấy xe, và lượn một vòng. Sunflower vẫn chưa rep mess, còn con đường thì ngày một vắng người hơn.

Cho đến khi không còn một ai khác nữa…

For Sakk #16: Friday (4)

https://khiemdajka.com/2020/02/28/for-sakk-11/

https://khiemdajka.com/2020/04/12/for-sakk-12/

https://khiemdajka.com/2020/04/25/for-sakk-13/

Tao vừa nghe tin, rằng sau khi tao đi, team trống ra một chỗ, và cô đã được tuyển trám vào chỗ đó.

Cũng mừng. Mừng chứ, khi mà tao đã từng nói, rằng tao sẵn sàng đi và bóp team chỉ để cơ hội cô ở lại được cao hơn một chút. Giờ tao đã đi thật, và cơ hội thì cô đã nắm được, để ở lại.

Cô từng tâm sự, rằng giữa những ngày tháng dịch bệnh hoành hành, người ta khó kiếm việc làm, mà cô chẳng thể có được một hợp đồng chính thức. Cũng lại vì lười gửi hồ sơ đi mà chấp nhận kéo dài hợp đồng thời vụ. Chuyện ấy cô nói với mẹ, và nhận lại một cái gật đầu thông cảm cho những ngày khó khăn. Cũng chẳng biết giờ câu chuyện ấy có thêm một khúc “Chỗ con có đứa nghỉ nên trống chỗ cho con vào” nữa không haha.

Từng một mực dặn cô phải có phương án dự phòng, cuối cùng bất đắc dĩ tự tạo ra dự phòng cho cô…

Từng nửa đùa nửa thật nói rằng, nếu phải cắt giảm người, thì tao sẽ đi trước, vì tao là đứa dễ tìm được việc mới nhất, cuối cùng lại đi trước thật…

Có thể có nhiều thứ tao không xứng đáng có được, nhưng tao tin rằng tao thực sự đáng được thấy cô có được một công việc ổn định và vui vẻ. Kể cả khi người cho tao biết điều đó không phải là cô đi chăng nữa.

Vậy thôi.

Và vậy đủ rồi.

Dear Iris #240: Flora (7)

Nàng ngã xe. Sáng thứ 7.

Tôi tình cờ biết chuyện qua một bạn đồng nghiệp cũ, trên một nhóm chat chung. Hình ảnh nàng mếu máo, quay mặt đi khi chị y tá sát trùng vết thương để băng lại. Chân tay trầy sát. Máu tươi đỏ đến xót xa. Chiếc áo sờn cũ, in hình một chú thỏ béo màu hồng với dòng chữ “Give me a hug”.

Tôi chỉ ước gì mình ở đó, lúc ấy, để ôm nàng một cái, nhẹ nhàng. Nhưng không. Sự thật là, người nàng cần đã ở đó rồi, và người ấy không phải tôi. Tôi vẫn mãi là kẻ thừa thãi không biết điều vậy.

Gọi cho nàng một cuộc. Nàng đáp lấy lệ, rồi dập máy.

Và chúng tôi lại trở về những im lặng. Đúng là khi người ta không còn muốn liên quan đến nhau nữa, thì một người seen là đủ rồi.

Dear Iris #235: Korean

Iris ạ,

Dạo này tôi bắt đầu đi học tiếng Hàn. Học nghiêm chỉnh ấy, chứ không phải tự học hay nhờ người kèm tự học như đợt trước nữa.

Có cô. Có trò. Có lớp. Có phòng ốc. Có thời gian biểu. Có giáo trình và học phí. Học bài bản. Chả như lần trước, còn chưa học đến 사랑해요 đã thất học 🙂 lần này, có bạn bè, có anh em, hy vọng sẽ cố gắng tiến xa được 😡

Hôm nay, buổi thứ 8, có học từ 와, là Wow, bất giác nhớ lại lần đầu gọi Flora là 선생님, được cô 와 một cái rồi tuôn ra một câu tiếng Hàn dài lắm không nhớ nghĩa gì nữa =)))

Lại nhớ nàng mất rồi…

For Sakk #13: Friday (3)

9h30 tối, cô rep mes của tao gọn lỏn.

“Giờ mới về luôn”

Rồi sau đó…

“Em mệt”

“Máy hết pin r”

Và buổi tối dừng lại ở đó.

——-

Tao đã tưởng rằng, ở chỗ mới, cô sẽ nhàn việc hơn một chút, sẽ được về sớm hơn một chút, đầu óc sẽ thảnh thơi hơn một chút, nhưng có lẽ tao đã nhầm. Cô có vẻ có phần vui hơn thật, nhưng lúc nào cũng ngập đầu trong công việc, ít nhất là trong những tuần đầu này.

Tao ước gì mình có thể nhận bớt một phần việc cô đang phải đảm nhận, dù chỉ một chút thôi, qua quãng thời gian khó khăn này, dù rằng chính tao cũng đang đeo những gánh nặng chẳng thể san sẻ cho ai. Là lúc ai ai cũng phải gồng mình lên làm hơn 100% sức mình, mà tao chẳng thể giúp đỡ, cũng chẳng thể động viên cô lấy một câu, như hồi còn làm việc chung team.

Vẫn biết là phải có những ngày vất vả thế này mới nhanh trưởng thành được, nhưng thực sự thương hậu bối dễ thương của tao quá 😭😭😭

Dear Iris #225.1: Flora (0)

Nếu mọi thứ đúng theo dự đoán của tôi, thì năm nay MSI sẽ được tổ chức ở Hàn Quốc. Năm ngoái, vì dở chương trình học bên kia bán cầu, tôi đã lỡ kì MSI ngay trên quê nhà rồi, nên lần này, nếu vào Hàn thật, nhất định phải đi coi cho bằng được!

Tôi list ra cơ số những thứ cần chuẩn bị. Tiền. Visa. Ngày phép. Nhiều thứ.

Và tiếng Hàn.

May thay, đúng đợt ấy, phòng tôi làm có một cô bé mới vào. Cô biết mấy thứ tiếng liền, đều học sâu, và may mắn thay, trong số đó có tiếng Hàn. Tôi như gã chết đuối vớ được cọc vậy.

“Em ơi! Anh nghe bảo em biết tiếng Hàn phải không? Có thể làm cô giáo cho anh được chứ?”

“Dạ được ạ. Nhưng em cũng phải nói trước là em chỉ guide được theo cách em học thôi nhé.”

“Ừ, vậy là đủ rồi.”

Từ hôm ấy, tôi bắt đầu chuẩn bị sách vở. Cũng không hẳn là bắt buộc phải thế, bởi cô đã nói buổi đầu tiên cô sẽ mang giáo trình cô học để tôi thử xem có tiếp thu được không trước đã. Nhưng tôi biết, mỗi chút chuẩn bị thêm là một chút tôi gần hơn tới việc sử dụng được ngôn ngữ này trong chuyến đi của mình.

Buổi học đầu tiên, cô quên lịch, tung tăng về trước .___.

Buổi học đầu tiên lần thứ hai, cuối cùng cũng học được. Cuốn giáo trình cô mang theo cũng là cuốn mà Anny cho tôi xem trước, nên cảm giác không có gì lạ lẫm mấy. Thế nhưng, có một điều tôi không hề ngờ tới đã đến: Tôi bị hớp hồn bởi đôi môi của cô, bởi giọng nói của cô, bởi sự tận tình của cô.

Rồi buổi thứ hai. Rồi buổi thứ ba. Tôi như đứa học trò chăm chỉ, ngày ngày tập viết, tối tối ôn bài. Còn cô là cô giáo trẻ dễ tính, tốt bụng. Thời gian trôi qua, cậu học trò đã đem lòng thương cô giáo mình tự bao giờ.

Thế rồi Tết đến. Rồi dịch tới. Lớp học của hai cô trò không còn được tổ chức nữa, nhưng tình cảm của cậu không thể cứ thế mà tan biến được…

I love her and that’s the beginning and end of everything.