9h30 tối, cô rep mes của tao gọn lỏn.
“Giờ mới về luôn”
Rồi sau đó…
“Em mệt”
“Máy hết pin r”
Và buổi tối dừng lại ở đó.
——-
Tao đã tưởng rằng, ở chỗ mới, cô sẽ nhàn việc hơn một chút, sẽ được về sớm hơn một chút, đầu óc sẽ thảnh thơi hơn một chút, nhưng có lẽ tao đã nhầm. Cô có vẻ có phần vui hơn thật, nhưng lúc nào cũng ngập đầu trong công việc, ít nhất là trong những tuần đầu này.
Tao ước gì mình có thể nhận bớt một phần việc cô đang phải đảm nhận, dù chỉ một chút thôi, qua quãng thời gian khó khăn này, dù rằng chính tao cũng đang đeo những gánh nặng chẳng thể san sẻ cho ai. Là lúc ai ai cũng phải gồng mình lên làm hơn 100% sức mình, mà tao chẳng thể giúp đỡ, cũng chẳng thể động viên cô lấy một câu, như hồi còn làm việc chung team.
Vẫn biết là phải có những ngày vất vả thế này mới nhanh trưởng thành được, nhưng thực sự thương hậu bối dễ thương của tao quá 😭😭😭

One comment