Dear Iris #5: Tet coming close

Em ạ…

 

Những cơn mưa phùn tiếp tục giăng trong khi nhiệt độ bắt đầu nhích lên một chút xíu, ấy như một dấu hiệu báo với người ta rằng Tết sắp đến rồi. Phải, 7 ngày nữa thôi.

 

Dạo này, một phần vì thời tiết, và một phần vì lười, mà tôi cứ suốt ngày ở nhà thôi, chẳng muốn đi chỗ này chỗ kia, gặp người này người nọ nữa. Chưa hết, ở nhà vẫn còn gây chuyện, hết với gia đình, lại đến bạn bè trên mạng xã hội nữa. Chắc là chẳng còn cái giới hạn nào nữa cho cái sự anti-social của tôi nữa rồi em ạ.

 

Nhưng mà chắc là cũng chỉ đến đây thôi. Tháng 1 chỉ còn vài giờ nữa là kết thúc rồi, và tháng 2 trước mặt thì, dù tôi chưa thể nói trước được về cái sự bèo bạc của bản thân, tôi vẫn thấy được nhiều thứ mới bắt buộc tôi phải va chạm nhiều hơn. Công việc mới này. Rồi thì cơ hội và động lực mới nữa. Tôi đã tìm thấy thứ tôi thực sự muốn có được, thế là đủ. Nhất định tôi sẽ với được tới nó.

 

———————

 

Tết này, có lẽ tôi vẫn được ăn Tết với ông bà, nhưng không thể về sớm kịp để gói bánh chưng nữa rồi. Nhiều lúc tôi tự hỏi, rằng Tết quan trọng là tháng Chạp hay tháng Giêng? Là những ngày quây quần bên gia đình hay những buổi đi chúc người ngoài? Là lời cảm ơn cho những thứ cũ hay là hy vọng đón những điều mới? Tôi không biết. Có lẽ tất cả những điều ấy mới tạo nên Tết. Nhưng tôi biết rằng, trong tôi, dịp này luôn luôn là thời điểm đặc biệt mà tôi luôn chờ đón.

 

Tạm biệt tháng 1, và chào tháng 2 trong làn mưa lâm thâm của mùa Tết…

Advertisement

Dear Iris #4: Dahan

Cơn “mưa xuân” giăng giữa trời Hải Dương hôm nay thật tái tê lòng người em ạ…

 

Trời đang giữa tiết Đại Hàn, là những ngày rét buốt nhất trong năm. Và, bằng những con số, người ta nói rằng, cơn rét này đưa nhiệt độ xuống thấp nhất trong mấy chục năm gần đây, và đương nhiên là nhiệt độ lạnh nhất mà tôi phải chịu đựng trong gần 23 năm có mặt trên cõi đời này…

 

Hôm nay ông bà nội tổ chức mừng thọ 80. Ngày của ông bà, nhưng lại vướng phải thứ mà người già khốn khổ nhất: giá rét. Và trời còn đổ mưa lất phất nữa. Sinh khí của người cao tuổi giảm dần sau mỗi hơi thở phả khói trắng. Nghe tiếng ông khàn đi, nhìn tay bà run rẩy cài khuy áo, lòng tôi không thể ngừng khóc, chỉ biết cầu trời cho nắng sớm lên, cho lạnh sớm qua, cho ông bà mau lấy lại màu hồng hào trên đôi má…

 

Ông bà 80 rồi em ạ. Tôi cũng không chắc hai người có được chứng kiến ngày tôi dẫn cô dâu về không nữa. Không biết được ăn tết cùng ông bà mấy mùa nữa đây…

 

———————

 

Hôm nay cúng ông ngoại 100 ngày…

 

Hải Dương hôm nay, mưa rất buồn…