Nàng ngã xe. Sáng thứ 7.
Tôi tình cờ biết chuyện qua một bạn đồng nghiệp cũ, trên một nhóm chat chung. Hình ảnh nàng mếu máo, quay mặt đi khi chị y tá sát trùng vết thương để băng lại. Chân tay trầy sát. Máu tươi đỏ đến xót xa. Chiếc áo sờn cũ, in hình một chú thỏ béo màu hồng với dòng chữ “Give me a hug”.

Tôi chỉ ước gì mình ở đó, lúc ấy, để ôm nàng một cái, nhẹ nhàng. Nhưng không. Sự thật là, người nàng cần đã ở đó rồi, và người ấy không phải tôi. Tôi vẫn mãi là kẻ thừa thãi không biết điều vậy.
Gọi cho nàng một cuộc. Nàng đáp lấy lệ, rồi dập máy.
Và chúng tôi lại trở về những im lặng. Đúng là khi người ta không còn muốn liên quan đến nhau nữa, thì một người seen là đủ rồi.