Một ngày Chủ Nhật đầu tháng 12 rất dài…
4h sáng. Thức giấc. Quờ điện thoại xem giờ.
4h30. Lại thức giấc.
5h. Thức giấc tiếp.
5h15. Thức. Ôm điện thoại. SỢ rằng mình sẽ ngủ quên qua báo thức.
5h30. Dậy chuẩn bị. Kĩ càng.
6h. Miss chuyến 34 khi nó chỉ cách có vài mét.
6h15. Bắt được 34.
7h. Có mặt ở Gia Lâm. Chờ.
7h45. Lên xe. Chờ thêm chút nữa.
7h50. Xe lăn bánh.
9h15. Đứng trước bưu điện Bắc Giang. Gọi taxi. Qua nhà nàng.
9h30. Gặp được nàng. Chưa đông người lắm, nhưng đủ đông để chưa thể đòi nàng được thiệp.
10h. Đến địa điểm tổ chức. Ngồi vào bàn. Ăn qua loa và ngắm nàng.
12h. Quay lại nhà nàng. Chờ.
13h30. Theo đoàn dẫn dâu qua nhà chú rể. Nghe thủ tục.
14h30. Cáo biệt nàng. Đi ra bến xe.
15h. Xe lăn bánh. Nhồi người như nhồi bánh đúc.
15h15. Tiếp tục nhồi.
15h30. Tiếp tục nhồi.
15h45. Tiếp tục nhồi.
16h. Tiếp tục nhồi.
17h15. Về đến Mỹ Đình.
17h35. Về tới nhà.
———————
Rất dài và mệt mỏi. 3 tiếng từ Cầu Giấy qua Gia Lâm rồi lên Bắc Giang. Bắc Giang nắng và nóng. Nàng rất bận. Chẳng quen ai. Chìm nghỉm giữa những người xa lạ. Cáo bước về khi chưa có thiệp. Nhồi nhét. Bí bách. Say xe. Mỏi chân…
———————
Có những người đáng để ta dẹp bỏ mọi việc trong 1 ngày, một mình lặn lội đến một chốn xa lạ, ngồi cùng những người xa lạ, ăn một bữa ăn lấy lệ, chịu bức bí và chèn ép cả đường đi lẫn đường về, chỉ để được nhìn thấy họ hạnh phúc.
Chị này, nhất định chị phải hạnh phúc đấy!