Dear Iris #216: You are the Apple of my eyes

Tối ngồi buồn buồn, tự dưng nổi hứng lôi Yataome ra xem lại. Cũng chả hiểu bản thân nghĩ gì nữa, vì xem phim này thì vui lên thế méo nào được 😕

———-

Chuyện cậu học trò cá biệt Kha Cảnh Đằng, được cô bạn học giỏi Thẩm Giai Nghi kèm cho, rồi dần dần nhớ thương bạn nữ (như tất cả những cậu trai khác trong lớp hahah). Tóm tắt đơn giản thế thì khác méo gì cậu chàng Nobita thích Shizuka trong Doraemon đâu :v

Cơ mà câu chuyện không có đơn giản như thế. Cửu Bả Đao kể lại câu chuyện của chính mình, mà như thể nói hộ lòng của bao người vậy. Chuyện những cậu trai mới lớn cùng thích một cô bạn xinh gái học giỏi, hay những trò quậy phá của đám nam sinh cấp 3, những đam mê của tuổi trẻ, hay những việc làm đã biết rõ là phí công vô ích, đều góp phần tạo nên một bộ phim ai ai cũng đều thấy được mình trong đó.

Kha Cảnh Đằng, Hứa Bác Thuần, A Hoà, Liêu Cai Biên, Tào đáng ghét, đứa nào đứa nấy đều dành tình cảm cho Thẩm Giai Nghi. Tuy mỗi người thể hiện mỗi khác, nhưng tình cảm ấy đều là thực. Còn trẻ, nhưng mỗi đứa đều biết điều mà bao nhiêu người mãi không thể nghiệm ra nổi, rằng: Tình yêu là cho đi vô điều kiện, đòi hỏi nhận lại chỉ là ích kỷ mà thôi. Thế nên, từng đứa từng đứa chỉ đều muốn cho nàng biết bằng những cách riêng, chứ không hề tranh đoạt hay phá hại nhau, cũng không đòi nàng phải đáp lại chi cả. Yêu vô tư vô cùng.

Kha Đằng là đứa ngỗ nghịch nhất, nhưng lại là đứa cố gắng nhất. “Học giỏi cũng có nhiều loại. Chăm chỉ cố gắng là loại phổ biến nhất, cũng là loại chắc chắn nhất.” Cậu nhủ về chuyện học, cuối cùng áp vào cảm xúc thấy cũng đúng phết :v (cơ mà vừa được học vừa được yêu thì lại chả lãi quá, gì chứ tình cảm khó đoán thôi chứ sự học chắc chắn đi lên rồi :))). Chính nhờ sự nỗ lực ấy mà Giai Nghi mới thích cậu đấy, chứ ngoài điểm đó ra bảo tôi tìm điểm nào ở cậu người ta ưng được tôi cũng chịu =))

Tiếc là cậu chọn sai thời điểm quá. Ai đời lại đòi tỏ tình lúc con nhà người ta mới nghe tin trượt đại học chứ =.= thôi thì thôi thì thôi thì thôi, dỗ dành thôi, thời gian còn dài cậu ạ.

Có điều sau hôm ấy thì mỗi đứa một nơi thôi. Đài Loan thì bé xíu, cơ mà vào đại học rồi thì bé như cái ký túc xá mà cậu còn chả buồn đi ra ngoài lần nào, thì nói chi đến việc đi tìm gặp người cậu thương 🙂 chà, cậu nên cảm thấy may mắn khi có điện thoại để gọi cho nàng đi.

Mà thế méo nào cậu vẫn hẹn được nàng đi chơi Giáng Sinh nhỉ :-?? À đoạn đấy vẫn có thể tạm hiểu được, thì chuyện 2 người đã ưng nhau rồi cơ mà. Thế rồi mà cậu vẫn không biết ý, vẫn cố chấp một mình mình đòi đúng, nhất định không cho Giai Nghi trả lời. Để câu trả lời của nàng theo đèn lồng bay lên trời mất (và bay tới thế giới song song không biết chừng ._.)

Tua nhanh đến khúc sau. Cậu tổ chức đánh nhau, tự làm mình bị thương, làm Giai Nghi đau, rồi thì cãi nhau một trận tanh bành rồi đường ai nấy đi, dù chưa một lần có danh phận. Thế là hết.

Hoặc không. Như A Hoà nói, chuyện các cậu cứ như đánh mạt chược. Cậu thì cứ chờ tự bốc được cây để ù. Còn A Hoà ù được thật, nhưng đến lúc nhìn lại lại hoá ta là ù nhầm. Tranh thủ lúc cậu và Giai Nghi xích mích, cậu ta đi thẳng đến chỗ nàng, xin được nắm lấy tay nàng, và nắm được thật. Có điều, trong mắt nàng vẫn chỉ có cậu mà thôi. Đồng sàng dị mộng, chuyện mau chóng kết thúc.

Ấu trĩ! Nàng đã mắng cậu như vậy vào cái đêm hai người chia hai lối. Bẵng đi hai năm, không một lần liên lạc, tới tận ngày động đất mới hỏi thăm nhau được một tiếng. Cái tự trọng quá cao của con người thực chỉ thấy phản chủ. Giờ thì muộn rồi, có ôn lại kỷ niệm cả đêm, hay ước mong về thế giới song song cũng vậy thôi 😞

“Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi. Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của tôi, không còn gì để hối tiếc nữa.”

Và sau đó, sau mấy năm, Giai Nghi cũng lên xe hoa. Chú rể hơn nàng 8 tuổi, là một người đàn ông thành đạt điển hình.

———-

Phim ra mắt cuối năm 2011. Chúng tôi rủ nhau xem đầu năm 2012. Là con Xiao rủ. Hồi đó, con ấy mê Chen lắm, thế là bỗng nhiên Chen được gán làm Giai Nghi của cả bọn. Một câu Giai Nghi, hai câu Giai Nghi, nhất nhất đều là hướng về một người cả. Mấy đứa chúng tôi thích phim lắm, đến độ bẵng sau đấy một năm, khi Nhã Nam ra sách, đứa nào đứa nấy đều mua lấy một cuốn. À trừ con Xiao, nó mua mấy cuốn liền, chả viết có mang đi cho hay gì không, nhưng ôm sách như đúng rồi :))

Cuốn sách mà khi đi mua, tôi đã đánh rơi mất con cá xanh Hat-chan làm tặng trong biển mưa phùn mùa xuân trên phố Phạm Văn Đồng… Có đáng hay không, tôi không rõ nữa, chỉ biết tôi của hôm ấy đã vô cùng háo hức mang về thêm một thứ vu vơ cho thanh xuân của mình.

Cuốn sách của tôi, sau chi chít những chỗ gập đánh dấu những đoạn deep deep, hay những đoạn nao lòng, cuối cùng yên vị trên giá sách, ít được mở ra như tôi vẫn hay xem lại Yataome, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ, tôi lại lôi nó ra hít hà vài cái, giở lại đôi trang sách gập, nhưng tuyệt nhiên không đọc lại thêm một lần nào nữa.

Xem lại phim. Đọc lại truyện. Hay nhớ lại người cũ, vốn chẳng phải thứ dễ chịu gì. Cũng như chocolate ngày Valentine, chỉ thấy đắng ngét không ăn nổi, và chỉ có thể bỏ cả vào miệng nhai dối rồi uống ngụm nước cho trôi.

“Người ngồi trước, người ngồi sau. Lưng áo đứa con trai bắt đầu xuất hiện những vết mực xanh. Ngoảnh đầu lại, nụ cười của người con gái ấy làm cậu trai mê mẩn thần hồn tám năm ròng, ràng buộc cả một đời.”

Và tôi vẫn tự hỏi rằng, Kha Cảnh Đằng trong tôi giờ đã đi đâu mất rồi…

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s