For a weird dream, 2016/01/11.
Sau mấy năm lỡ dở, cuối cùng tôi cũng đặt được chân tới nơi đó.
Kì lạ ở chỗ, tôi cảm giác như, sau mấy năm ấy, nơi đó đã không còn là một nơi xa lạ nữa vậy.
“Khiem đấy à! Nghe kế hoạch dài hạn của em tuyệt vời lắm đấy. Chúc mừng em nhé.” – cô giáo dạy văn lớp 8 của tôi chào nhanh trước khi lên lớp, khi chúng tôi tình cờ chạm mặt nhau ở chân cầu thang cửa trước.
“Em cần đến phòng bao nhiêu, để mình dẫn đi?” – giờ là thầy giáo dạy toán, trước cửa một phòng học ở dãy nhà sau.
“Ơ Khiem, nhận ra tớ không? Hồi xưa học thêm cùng thầy Ly đây mà!” – một bạn nữ lạ hoắc bắt chuyện làm tôi chỉ biết cười trừ rồi vội bước đi.
“Gặp được cậu ở đây thật bất ngờ quá” – một bạn khác không quen…
…
Cứ thế, chốc chốc tôi lại gặp ai đó xưng là người quen cũ. Họ cười nói với tôi như thể rằng việc họ đến được nơi đây là chuyện đương nhiên vậy.
Chỉ có mỗi ông anh trai đi cạnh tôi là không nói gì…