Kyle the Dreamer #21: The quiet city

For a nightmare about post-apocalypse Hanoi, 2015/08/03.

 

Tôi thấy mình đang lang thang trên những hành lang đi bộ dài bằng đá được xây dựng chằng chịt giữa không trung. Tôi từng biết thành phố này với cái tên Hà Nội, nhưng giờ, tôi không chắc là tôi còn hiểu được nó nữa không.

———————

Một thập kỉ về trước, một cuộc chiến tranh thế giới đã nổ ra, với cái tên chiến tranh công nghệ. Rất nhiều người đã tham chiến, bỏ lại nhữn thành phố hoang tàn thế này. Sau cuộc chiến, người Nhật đã rời Trái Đất để tới những hành tinh xa xôi ngoài vũ trụ. Phấn lớn người Mỹ cũng vậy. Hành tinh này giờ đây chỉ còn là một vật chủ hấp hối, sau khi loài virus mang tên “con người” đã gặm nhấm hết chút máu thịt cuối cùng của nó.

———————

Đầu tôi đau nhức khi cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Một mảnh kí ức hiếm hoi quay đi quay lại trong tâm trí tôi như một cuốn phim đen trắng đã cũ. Tôi thấy mình đứng trước cửa một bệnh xá nhỏ. Bên trong ấy, người ta nằm chen chúc trên những chiếc giường chật chội. Ba tôi cũng là một trong số đó. Tôi biết chắc điều ấy, dù tôi không thấy bóng dáng ông trong những con người khốn khổ này.

Giữa phòng, một gã đàn ông trạc tuổi băm phì phèo điếu thuốc trong khi mắt vẫn dán vào màn hình chiếc điện thoại cảm ứng khổ lớn.

Và hình ảnh cuối cùng mà tôi còn nhớ được là thân thể nát bét của y dưới nắm đấm của tôi, sau khi đã mang những thứ khốn nạn đó vào nơi này và thách thức bất kì ai dám nhắc nhở y.

———————

Tôi đứng trên một đoạn của cây cầu đá gần sông Tô Lịch, đánh mắt nhìn xuống con đường bên dưới. Con đường Láng đông đúc mà tôi từng biết, giờ lèo tèo một vài bóng xe máy đời cũ lấp ló sau những hàng cây xám xịt lạnh lẽo. Thành phố này giờ đây có lẽ chỉ còn là phiên bản đen trắng nhạt nhòa của một đô thị từng vô cùng màu mè và sôi động trong những ngày xưa cũ.

Một cô bé đeo một đôi bánh xe khổng lồ màu xanh trên hai chân đang bước phăng phăng trên đường Láng. Không, nhìn kĩ thì các bánh xe đang lăn như thể cô đang trượt patin. Đôi bánh xe cao 2 3 mét cùng với bộ trục cà kheo cao hai tầng nhà khiến cô như một cô gái nhỏ điều khiển một cỗ máy khổng lồ.

Thế rồi cô ngã. Sõng soài. Dưới đất. Khuất sau những hàng cây. Tôi chẳng biết liệu có chuyện gì xảy ra với cô không nữa.

———————

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh về một ngôi nhà cũ. Phải rồi, tôi có một ngôi nhà. À mà, chính xác là tôi đã từng có một ngôi nhà, còn giờ thì nó có còn là nơi tôi có thể trở về nữa hay không thì tôi cũng không rõ. Trong ngôi nhà ấy, tôi nhìn thấy bạn bè tôi. Nhiều bạn. Đếm gần hết hai bàn tay. Và tôi có cô gái của tôi, người mà tôi yêu hơn tất thảy những gì đã từng tồn tại trên thế giới này.

———————

Ở khoảng sân bê tông bên này sông, một cậu nhóc con đang tập xe đạp. Chiếc xe mềm mại nhấp nhô sau mỗi lần đạp của cậu. Cậu sợ độ cao, nhưng chẳng thể ngừng đạp nổi. Ngược lại, càng hốt hoảng, chân cậu càng đạp nhanh hơn. Có lẽ chẳng mấy chốc nữa thì cậu sẽ không thể kiểm soát được đường đi của chiếc xe mà lao ra đường mất thôi.

———————

Tôi gào lên hỏi ông trời xem tại sao tôi lại bị bỏ lại ở thế giới này. Nhưng kì lạ thay, tôi chẳng thể nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng mình. Không một chút nào. Mà có lẽ là chẳng ai nghe thấy âm thanh nữa.

Những cây cầu đá bắt đầu tan ra thành cát đỏ xuống thành phố bên dưới…

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s