Dear Iris #222.2: Flora (4)

Những tối trò chuyện thoải mái với nàng làm tôi dần không còn để ý đến một điều: Tình cảm này là đơn phương, và nàng chỉ coi tôi như một người bạn tán gẫu mà thôi.

Tôi quan tâm tới nàng, với cái cách tôi quan tâm tới người thương. Cũng không nên thế, bởi dù đúng là nàng là người con gái tôi thương, nhưng chúng tôi chẳng có danh phận ấy. Và vẫn tiếp tục nói thương nàng, mà không biết nàng thấy không thoải mái về câu nói ấy đến nỗi nào.

Chẳng cái dại nào bằng cái dạo này. Một buổi tối cuối tuần giữa tháng 3, tôi hỏi nàng có muốn thử hẹn hò hay không.

Tôi hẳn là gã ngốc, cứ nói thương nàng, mà chẳng biết đặt mình vào suy nghĩ của nàng lúc ấy. Rõ ràng, câu trả lời là không, vì vốn tình cảm của nàng không có chút nào dành cho tôi. Vậy mà tôi cứ cố chấp đòi gọi tên cho một mối quan hệ vốn chẳng đi đến đâu được vì chỉ được cố gắng từ một phía.

“Em còn trả lời, không có nghĩa là có cơ hội đâu.”

“Anh đừng nói lời yêu thương gì hết. Giống như đang coi là bạn bè để tán gẫu, xong bị tát cho một cái vậy đó.”

“Tình cảm của em thì không đồng cảm với của anh được.”

“Em không muốn nói chuyện này nữa.”

“Khi nào anh cảm thấy có thể quản lý tình cảm của mình hơn, và nếu còn muốn nói chuyện, thì nhắn tin cho em.”

Và rồi nàng block mess, để cho tôi thời gian suy nghĩ.

Đương nhiên là tôi không cần suy nghĩ gì thêm cả. Lỗi của tôi, đã quá vô tư. Lỗi của tôi, đã quá vô tâm. Lỗi của tôi, đã quá ích kỷ.

Và tôi biết rằng, tôi không được phép nuông chiều tình cảm của mình nữa.

“Vậy cũng được, làm bạn là đủ rồi. Anh muốn trò chuyện với em, không phải là nói chuyện một mình.”

“Anh sẽ không nhắc lại tình cảm của anh cho em nữa.”

Và tôi giữ lời của mình. Có thể nói chuyện này chuyện kia, chuyện buồn chuyện vui, chuyện gần chuyện xa, nhưng nhất nhất không đả động tới tình cảm của mình dành cho nàng nữa.

Cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, nhưng tôi biết ấy là điều nên làm, vì nàng, và vì mối quan hệ của chúng tôi. Có những ngày đi làm nhiều chuyện chỉ muốn ngắm nàng một chút rồi về sớm. Có những đêm về mệt mỏi chỉ muốn nói thương nàng rồi đi ngủ quên trời quên đất. Nhưng tôi không còn là thằng bé 18 19 lúc nào cũng chỉ biết làm gì cho sướng thân mình.

Thương em quá huhuhu

2 comments

  1. chipluongtiensinh · April 13, 2020

    chia buồn cùng gia chủ =))

    Like

    • khiemdajka · April 13, 2020

      Cũng buồn lắm á, nhưng tại dạo này nhiều chuyện buồn nên cũng đang quen dần 😭😭😭

      Like

Leave a comment