For Sakk #16: Friday (4)

https://khiemdajka.com/2020/02/28/for-sakk-11/

https://khiemdajka.com/2020/04/12/for-sakk-12/

https://khiemdajka.com/2020/04/25/for-sakk-13/

Tao vừa nghe tin, rằng sau khi tao đi, team trống ra một chỗ, và cô đã được tuyển trám vào chỗ đó.

Cũng mừng. Mừng chứ, khi mà tao đã từng nói, rằng tao sẵn sàng đi và bóp team chỉ để cơ hội cô ở lại được cao hơn một chút. Giờ tao đã đi thật, và cơ hội thì cô đã nắm được, để ở lại.

Cô từng tâm sự, rằng giữa những ngày tháng dịch bệnh hoành hành, người ta khó kiếm việc làm, mà cô chẳng thể có được một hợp đồng chính thức. Cũng lại vì lười gửi hồ sơ đi mà chấp nhận kéo dài hợp đồng thời vụ. Chuyện ấy cô nói với mẹ, và nhận lại một cái gật đầu thông cảm cho những ngày khó khăn. Cũng chẳng biết giờ câu chuyện ấy có thêm một khúc “Chỗ con có đứa nghỉ nên trống chỗ cho con vào” nữa không haha.

Từng một mực dặn cô phải có phương án dự phòng, cuối cùng bất đắc dĩ tự tạo ra dự phòng cho cô…

Từng nửa đùa nửa thật nói rằng, nếu phải cắt giảm người, thì tao sẽ đi trước, vì tao là đứa dễ tìm được việc mới nhất, cuối cùng lại đi trước thật…

Có thể có nhiều thứ tao không xứng đáng có được, nhưng tao tin rằng tao thực sự đáng được thấy cô có được một công việc ổn định và vui vẻ. Kể cả khi người cho tao biết điều đó không phải là cô đi chăng nữa.

Vậy thôi.

Và vậy đủ rồi.

Advertisement

For Sakk #15: Working hours

Sáng thứ 7, mở mắt ra thấy 7h sáng, ngủ cố một giấc đến hơn 8h. Rồi thong thả đánh răng rửa mặt, thay đồ, rồi bỏ bữa sáng, rồi phóng xe đến chỗ làm. Ngồi chơi và nói chuyện phiếm hoặc làm việc riêng đến trưa, rồi đi về. Ngủ hết buổi chiều. Hết ngày thứ 7.

Ngày thường, mở mắt ra hơn 6h sáng. Nướng tiếp đến 8h, ăn sáng vội vàng, phóng xe như điên đến cơ quan. Làm một vài việc linh tinh mà chả ai quan tâm. Đến tối. Về muộn một chút. Xem một hai tập phim, chat chit một chút, rồi ngủ. Hết ngày

Sakk ạ, tao cũng không hiểu nhờ đâu mà tao có thể để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa như vậy. 9 tháng trời mất dạng ở một nơi không biết dụng nhân…

——-

Sáng thứ 7, 5h kém Hutch gọi điện báo thức, rồi 5h qua đón. Hai anh em dạo vài vòng Bách Thảo, rồi đi ăn sáng. Kiếm một chỗ ăn mới, một món mới. Rồi đi cà phê sáng. Cập nhật lại những việc đã làm trong tuần. Nói về những định hướng mới của cơ quan. Rủ nhau làm những việc mới. Chút chuyện tương lai. Rồi ai về nhà nấy. Chiều đi đâu đó hóng gió, tối gặp một người bạn cũ.

Ngày thường, dậy sớm chuẩn bị đồ ăn trưa, rồi rời nhà đúng 6h sáng. Qua chỗ Hutch, rồi hai đứa cùng nhau đi ăn sáng, rồi cùng nhấm nháp một chút cà phê đầu tuần. Rồi tách ra, một Hàng Vôi, một Bà Triệu. Làm việc, họp hành, chơi billards, chơi boardgame, tất cả gói gọn trong một ngày từ 8h sáng tới 5r chiều. Về sớm. Tối đi học tiếng Hàn, hoặc ở nhà tìm hiểu thêm phục vụ công việc, hoặc lê la một quán ăn, quán cà phê nào đấy. Về nhà đọc một tập truyện tranh, hoặc xem một tập anime, rồi tắm rửa đi ngủ.

——-

Chưa nói đến chuyện trong giờ làm thế nào, chỗ làm mới cho tao một khung thời gian khoa học hơn, healthy hơn, tạo điều kiện gặp gỡ bạn bè hơn, dành thời gian cho gia đình hơn, cho phép tái tạo sức lao động tốt hơn. Dù là lương có giảm mất 1/3, nhưng nếu ai hỏi, như thế có đáng không, thì một ngàn phần trăm, tao đều trả lời có.

Hôm trước, mẹ hỏi, gần một tháng đi làm rồi, có thấy làm chỗ mới vui không. Tao đáp có. Mẹ mới bảo, vui là đủ rồi, những thứ khác chỉ là thứ yếu mà thôi.

Ừ, nhưng đâu chỉ có vui thôi đâu, Sakk nhỉ.

Dear Iris #240: Flora (7)

Nàng ngã xe. Sáng thứ 7.

Tôi tình cờ biết chuyện qua một bạn đồng nghiệp cũ, trên một nhóm chat chung. Hình ảnh nàng mếu máo, quay mặt đi khi chị y tá sát trùng vết thương để băng lại. Chân tay trầy sát. Máu tươi đỏ đến xót xa. Chiếc áo sờn cũ, in hình một chú thỏ béo màu hồng với dòng chữ “Give me a hug”.

Tôi chỉ ước gì mình ở đó, lúc ấy, để ôm nàng một cái, nhẹ nhàng. Nhưng không. Sự thật là, người nàng cần đã ở đó rồi, và người ấy không phải tôi. Tôi vẫn mãi là kẻ thừa thãi không biết điều vậy.

Gọi cho nàng một cuộc. Nàng đáp lấy lệ, rồi dập máy.

Và chúng tôi lại trở về những im lặng. Đúng là khi người ta không còn muốn liên quan đến nhau nữa, thì một người seen là đủ rồi.

Dear Iris #238: Life is short

Trưa Chủ Nhật…

Trong cơn mơ, tôi mơ thấy bà nội. Mơ thấy bà cười, mơ thấy bà khóc. Mơ thấy bà khỏe mạnh. Mơ thấy mọi người quây quần quanh bà, trong khoảng sân đã từng rộng rãi…

Khi tỉnh dậy đã thấy nước mắt đẫm gối tự bao giờ rồi…

Dear Iris #235: Korean

Iris ạ,

Dạo này tôi bắt đầu đi học tiếng Hàn. Học nghiêm chỉnh ấy, chứ không phải tự học hay nhờ người kèm tự học như đợt trước nữa.

Có cô. Có trò. Có lớp. Có phòng ốc. Có thời gian biểu. Có giáo trình và học phí. Học bài bản. Chả như lần trước, còn chưa học đến 사랑해요 đã thất học 🙂 lần này, có bạn bè, có anh em, hy vọng sẽ cố gắng tiến xa được 😡

Hôm nay, buổi thứ 8, có học từ 와, là Wow, bất giác nhớ lại lần đầu gọi Flora là 선생님, được cô 와 một cái rồi tuôn ra một câu tiếng Hàn dài lắm không nhớ nghĩa gì nữa =)))

Lại nhớ nàng mất rồi…

Dear Iris #228.1: Rainy nights

Trời vừa chớm tối, đã vội nổi một cơn dông chớm hạ.

Gió thổi lá rụng, rồi cuốn đi lạo xạo dưới mặt đường của ngày vừa tắt nắng gắt. Lũ lượt những chiếc xe máy nối đuôi nhau trên phố, không chiếc nào bảo chiếc nào, đồng loạt cùng vội vàng hơn một chút. Người muốn đến sớm hơn một phút, kẻ lại mong về chóng hơn một chập. Giữa mùa nóng bức, trong cơn mát nhất thời, người ta lại mong về nhà, để được gần nhau hơn, để cảm được cái ấm áp của những người thân yêu của mình.

Và mưa. Lắc rắc. Lạo xạo. Rồi rào rào xuống. Mưa ướt mặt những cuốc xe ôm đi cố. Mưa ướt lòng những gánh hàng đứng lại trú chân. Mưa xuống cho tan nóng nực. Mưa xuống cho thôi xô bồ. Mưa cười. Mưa hát. Mưa òa khóc như một đứa trẻ lên ba. Rả rích. Rả rích. Mưa cho ủ dột trời mây. Mưa cho dậy mùi đất cỏ. Mưa cho người vu vơ ngước nhìn. Mưa cho kẻ tiếc tình không khỏa. Mưa…

Một tuần trà. Một ly cà phê. Đôi ba câu chuyện. Hết một buổi tối.

Người qua. Người lại. Còn mưa, mưa vẫn ở đó mà thôi…

Dear Iris #228: Good nights

Hừm.

Dạo này đêm đến bị mất ngủ hơi nhiều. Dù là đã được nàng chúc ngủ ngon (tương đối) đều đặn, hay đã thử vận động nhiều hơn, hay thức đến 1r 2h sáng, nhưng cuối cùng kết quả vẫn như 1: trằn trọc tới gần sáng mới ngủ được, hoặc là chập chờn 1 đêm thức giấc 9981 lần. Và, lạ ở chỗ, với giấc ngủ như thế, nhưng ban ngày lại không thấy mệt mỏi gì lắm, chỉ đến tối mới thấy buồn ngủ sớm hơn thôi. Rồi lại quay lại cái vòng luẩn quẩn: đi ngủ sớm ~> không ngủ được ~> ngày bình thường ~> tối buồn ngủ sớm ~> đi ngủ sớm ._.

Kể ra thì công việc cũng không bị ảnh hưởng gì mấy, thế nhưng, mất đi buổi tối xem phim, mất đi tối muộn chuyện trò, mất đi nhiều thứ có thể làm được trong những lúc ngái ngủ mà không ngủ nổi. Trớ trêu thế đấy, ôm đt xem phim thì mắt cứ díp vào và não không process nổi, nhưng buông đt ra thì mắt lại thao láo và não lại nghĩ linh tinh không dứt 😐

Ấy thế rồi, đến một tối, nghĩ thế nào lại không xem phim mà xem anime. Slice of life cho dễ tiêu, rồi mắt không dứt ra nổi. Tối hôm ấy xem 1 mạch gần 5 tiếng, tới hơn 1h sáng. Xem xong, đặt lưng ngủ một mạch tới lúc mặt trời mọc sáng hôm sau.

Như một người thông thái vô danh từng nói, “Sau này bạn sẽ hiểu, rằng tối hôm ấy bạn ngủ ngon không phải vì được nàng chúc, mà bởi vì bạn đã xem nhiều anime đến mức ngất đi không tỉnh dậy nổi tới tận sáng hôm sau.”

Hay là mình cứ vứt bỏ hết đi để xem anime thôi nhỉ?