Dear Iris #228.1: Rainy nights

Trời vừa chớm tối, đã vội nổi một cơn dông chớm hạ.

Gió thổi lá rụng, rồi cuốn đi lạo xạo dưới mặt đường của ngày vừa tắt nắng gắt. Lũ lượt những chiếc xe máy nối đuôi nhau trên phố, không chiếc nào bảo chiếc nào, đồng loạt cùng vội vàng hơn một chút. Người muốn đến sớm hơn một phút, kẻ lại mong về chóng hơn một chập. Giữa mùa nóng bức, trong cơn mát nhất thời, người ta lại mong về nhà, để được gần nhau hơn, để cảm được cái ấm áp của những người thân yêu của mình.

Và mưa. Lắc rắc. Lạo xạo. Rồi rào rào xuống. Mưa ướt mặt những cuốc xe ôm đi cố. Mưa ướt lòng những gánh hàng đứng lại trú chân. Mưa xuống cho tan nóng nực. Mưa xuống cho thôi xô bồ. Mưa cười. Mưa hát. Mưa òa khóc như một đứa trẻ lên ba. Rả rích. Rả rích. Mưa cho ủ dột trời mây. Mưa cho dậy mùi đất cỏ. Mưa cho người vu vơ ngước nhìn. Mưa cho kẻ tiếc tình không khỏa. Mưa…

Một tuần trà. Một ly cà phê. Đôi ba câu chuyện. Hết một buổi tối.

Người qua. Người lại. Còn mưa, mưa vẫn ở đó mà thôi…

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s