Lần gần nhất tao đi phỏng vấn, chính là phỏng vấn vào TCB cuổi năm 2017. Tới giờ đã trôi qua gần 2.5 năm, làm cho tao đã quên mất cảm giác đi phỏng vấn thế nào rồi…
Tao đã từng tự sự rằng, sếp Nemo luôn đẩy bọn tao đi phỏng vấn chỗ nọ chỗ kia để đứa nào đứa nấy đều biết được mình đang ở đâu giữa thị trường nhân sự cạnh tranh này, và để tránh ngồi quá lâu một chỗ dẫn đến ì chầy không học hỏi thêm.
Thế nhưng, chính vào thời điểm này, khi tao nhận ra rằng đã quá lâu rồi mình không tham gia phỏng vấn gì, việc phải va chạm vào nó một lần nữa lại đem đến cho tao những tâm trạng trái ngược. Là hy vọng trước ngày phỏng vấn. Là sự tự tin nửa vời trước giờ phỏng vấn. Là lời tự trách mình khi fail bài test đầu tiên. Là nỗi hy vọng quay lại ngay sau giờ đối mặt.
Khó mà nói 40 phút trong phòng họp đó của tao là một cuộc phỏng vấn trôi trảy, nhưng nó đủ để tao biết rằng mình vẫn còn cơ hội, và đủ để tao muốn cơ hội đó trở thành hiện thực.
Vì nhiều lí do, tao muốn rời TCB. Càng sớm càng tốt.
Cũng nhiều lí do, tao muốn qua BIDV.
Đủ để ngày hôm nay của tao trở thành một ngày rất vui. Rất rất vui.
Tao sắp được tái sinh rồi!