Ăn đi, em yêu.
Ăn đi.
Nhai đi.
Xin em đấy.
Anh biết việc đó rất khó khăn. Anh biết không dễ chịu gì.
Xin em đấy.
Anh biết cơn đói của chúng mình khác nhau.
Anh biết vị giác của chúng mình khác nhau.
Hãy tưởng tượng em lại lớn lên một lần nữa và xác định đích xác thời điểm em bắt đầu tính calories như thể một gã tướng quân tính số thương vong trong chiến trận,
Và rồi em khóc thương cho chúng như thể chúng đều có gia đình.
Hãy tưởng tượng xem.
Nhiều lúc anh thắc mắc điều ấy.
Nhiều lúc anh thắc mắc
Em liệu có sẵn sàng quay ngược thời gian
Và nhìn bóng hình mình biến mất ngay trước mắt.
Anh yêu em nhiều lắm.
Anh muốn nắm lấy đôi tay bé nhỏ của em qua đêm đen.
Xin em hãy ăn đi. Một chút thôi cũng được.
Em từng viết một câu chuyện,
Về một thành phố với những bộ xương di động.
Và rồi thầy giáo cho em nghỉ học
Bởi em ước rằng mình trở nên như vậy.
Em yêu,
Để anh kể cho em về những khúc xương.
Chúng không hề ấm áp, cũng chẳng mềm mại gì.
Gió rít qua những khúc xương ấy như những lỗ rỗng trên những cái cây mục ruỗng.
Và chúng gãy vụn. Và vỡ vụn.
Tàn và vụn như gỗ mục.
Em có đói không?
Anh biết, biết em ghét câu hỏi đó đến nhường nào. Anh biết chứ.
Một ngày nào đó anh sẽ tìm được một cách khác để hỏi câu đó, vì em.
Xin em đấy.
Những giọng nói trong đầu em.
Anh biết chúng gào lên đòi em phải gầy hơn nữa.
Anh nghe thấy chúng đếm, và đếm, và đếm.
Anh ước gì mình có mặt ở đó khi thế giới này biến em thành một cuộc giằng xé như vậy.
Anh sẽ nói với em rằng cơ thể em không phải một vùng chiến trận.
Rằng đôi khi,
Em được phép ăn hết đồ ăn trong đĩa của mình.
– Caitlyn Siehl.