Dear Iris #217.1: MouseHunt

Iris ạ,

Nếu phải chọn kể 1 game có sức ảnh hưởng đến tôi nhiều nhất, chắc chắn câu trả lời chỉ có thể là MouseHunt (MH). Không phải là quãng thời gian hơn 10 năm “chơi” game, cũng không chỉ là những điều tôi học được từ nó, mà còn có toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong những ngày tháng gắn bó bên nó nữa 🙂

Cuối năm 2009, cái thời mà Facebook đang mới nổi lên và một loạt những games trên apps.facebook.com đang cuốn hút đủ mọi thể loại người dùng vào nó hàng ngày, giữa những Barn Buddy chơi vui và dễ và thân thiện và tương tác với bạn bè tốt, hay những Friends for sale nhẹ nhàng dễ chơi, MouseHunt vốn chỉ được gói gọn trong một nhóm khá nhỏ người chơi. Từ mấy đứa bên Singapore, lây sang đám bạn cấp 3 của tôi, rồi rủ nhau cũng chơi cả. Chỉ khác là, cái game này progress quá ư là chậm đi, và cũng có nhiều thứ để khám phá, nên qua mấy tháng vẫn chưa thấy chán, vẫn muốn chơi thêm, vẫn muốn ở lại với nó. Rồi chẳng mấy chốc, cái friend list trên FB của tôi đặc toàn bạn game. Có thứ gì mà làm người ta, dù chỉ có hơn trăm người quen nọ quen kia, lại add đến cả ngàn người lạ không chứ :v và, giữa những người lạ ấy, chúng tôi dần thân nhau hơn, đặc biệt là những người cùng sử dụng một ngôn ngữ. Là những người Việt chơi MH. Mấy đứa bạn cùng lớp có chơi MH, sau này cũng là những đứa tôi chơi thân nhất, trong đó có BFF nữa (thật ra nói thế thôi chứ cũng không rõ là nhờ MH nên thân hay nhờ thân nên MH nữa hihi :”>). Mà, cái thời cấp 3 ham vui, đua nhau với bạn bè, thành ra nhiều đêm mượn cả máy tính em họ để check game. Ai dzà, lúc đấy còn chả có điện thoại riêng, nên là muốn vào game cứ nhất thiết phải có máy, thành ra ra quán net bật MH, về nhà bật máy nghịch MH luôn 🙂 bị bố mẹ chửi cho mấy trận không chừa, rồi thì laptop chạy nóng cháy rồi hỏng cả luôn cũng không chừa nữa :-ss

Đầu năm 2011, giữa những đợi chờ sự kiện đặc biệt trong game, tôi lập group Vietnamese MouseHunters (VNMH), với mục đích ban đầu là để mấy người có thể nhắn thông báo cho nhau nếu có người bị miss, sau cũng để có chỗ bàn luận game cho xôm tụ. Tất nhiên, group hoàn thành được nhiệm vụ của nó đợt ấy. Nhưng điều tôi không ngờ tới là, chính group này là nền tảng cho vô cùng nhiều thứ xuất hiện với cuộc đời của tôi sau này.

Tháng 3 năm ấy, buổi offline hội đầu tiên, cũng là lần đầu tiên tôi dính phải tiếng sét ái tình. Đương nhiên là chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vì bạn đó có người yêu rồi. Là người trưởng thành, đã đi làm, chứ không trẻ con và non nớt như đứa học sinh vắt mũi chưa sạch là tôi 🙂 mà thôi kệ đi, lạc đề cmnr :-s

Rồi thì, năm ấy, lứa 93 năm ấy thi đại học. Ôn luyện vất vả, bỏ MH gần hết. Lớp cấp 3 của tôi khi ấy còn lại đúng 3 đứa vẫn cần mẫn cày kéo, là tôi và hai đứa bạn bàn trên. 3 thằng con trai, sau rủ nhau đi thi cùng trường luôn. Thi FPT đều đỗ, trong đó 2 thằng đỗ cao, có học bổng toàn phần. Còn thi FTU thì đỗ thấp hơn, nhưng cũng vào được cả. Cuồi cùng đều chọn theo FTU (xong cũng đhs vẫn join tập Vovinam với sinh viên FPT :-ss), nhưng khác ngành. Một đứa Kinh tế, một đứa Quản trị Kinh doanh, còn một đứa Tài chính Ngân hàng. Không cùng lớp nhưng cùng trường, cũng coi như vẫn gần nhau một cách tương đối vậy.

Rồi thì mấy đứa cũng bị cuốn vào guồng học đại học. Tôi thì học Kinh tế, cuối cùng có khi lại là đứa được lợi từ game nhất. Nào là vốn tiếng Anh tăng lên đáng kể nhờ những giờ lên forum chửi nhau với bọn người chơi nước khác. Rồi thì giá vật phẩm lên xuống theo cung cầu của thị trường thế nào. Lại có giá trị đánh đổi của hành động, hay tối ưu hóa những nguồn lực có hạn của một nhóm người nhất định. Tất tần tật đều giúp ích rất nhiều cho việc học của tôi hồi đó.

Nhưng MH không chỉ dạy cho tôi những bài học kinh tế, mà tôi còn học được những thực tế cuộc đời nữa. Tỉ dụ như việc nhiều lúc phải nén hết những cái lợi ngắn hạn lại để có được lợi ích tốt nhất cho lâu dài. Hay là việc biết được có những thứ phải cày kéo vất vả mới có thể đạt được. Hoặc như quan trọng hơn, là kiếm tiền là một chuyện, tiêu tiền thế nào lại đòi hỏi một bộ kỹ năng rất khác. Khi mất account, tôi hiểu được cảm giác nhìn thấy tiền đó mà không tiêu được. Rồi khi shop bán đồ mới, tôi học được rằng những thứ gì nhất định phải mua thì cứ mua càng sớm càng tốt, vừa để dùng được sớm, cũng là để không phải ngày đêm mất ngủ mơ mộng về nó nữa.

Quay lại với VNMH, chắc đây là cái hội mà tôi cảm thấy thân thuộc nhất trong quãng thời gian học đại học luôn. Hơn cả bạn cấp 3, hơn cả lũ học cùng đại học, hơn tất thảy những đám bạn khác. Sau, cũng không biết tình cờ hay cố ý thế nào, hội có một đôi yêu nhau rồi kết hôn luôn (sis Lam ơi sis quen anh Duy nhờ hội, rồi sao hai người làm đám cưới không mời em luôn :(((). Vẫn offline đều đặn (hàng năm, hoặc nhiều hơn với những nhóm nhỏ hơn :”>). Thân. Cũng suýt yêu lại được cô bạn năm xưa =))) Sau thì, vì mỗi đứa một nơi, mỗi đứa mỗi ngả, nên không còn gần nhau nữa. Có một nhóm nhỏ 6 7 đứa, dù không còn chơi MH nữa, nhưng vẫn rủ nhau chơi game khác, mỗi đợt 1 game khác nhau, vẫn gắn bó tới tận giờ.

Cá nhân tôi, 2015 tốt nghiệp đại học, tài khoản cũng đã để bị khóa mất lần nữa, nên bỏ MH, tập trung vào việc đi làm. Cũng dần quên đi. Cũng không còn để tâm nữa.

Thế rồi độp 1 cái, cuối năm 2019, 3 đứa cùng chơi ở lớp cấp 3 năm xưa lại rủ nhau chơi lại. Tôi gửi mail cho game devs xin mở khóa tài khoản, được họ đồng ý. Thế là come back thôi 🙂

Mấy hôm trước, nhóm 6 7 đứa kia mới nhắn hỏi, rằng con streamer này có kèo stream lại nhân dịp Valentine’s Day không, vì cũng mấy tháng rồi lặn đâu không thấy lên chơi với nhóm :)) Tôi cũng cười trừ bảo nếu về sớm được sẽ ngoi lên, mà cuối cùng cũng vẫn không lên được. Biết là có lỗi, nhưng chẳng làm gì khác được.

Bao giờ cho đến bao giờ…

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s