Ngày xửa ngày xưa, khi mặt đất còn giản đơn vô cùng. Loài người hàng ngày vẫn vui đùa nhảy múa dưới ánh Mặt Trời. Mặt Trời cho con người ta niềm vui và hy vọng, và cũng là thứ giữ cho mặt đất được ấm áp.
Nhưng một mình một bầu trời rộng lớn, Mặt Trời cảm thấy cô đơn lắm. Nhìn xuống những con người vui vẻ bên dưới, nó tự hỏi có phải định mệnh của nó là phải cô độc hay sao. Phải chăng đó là cái giá phải trả cho việc nó là kẻ sáng nhất thế gian này.
Và rồi Mặt Trăng xuất hiện. Mỗi khi Mặt Trời mỏi mệt và lặn xuống, nàng sẽ lướt lên trên bầu trời, toả sáng giữa triệu triệu vì sao. Ánh sáng của nàng là một thứ sắc đẹp buồn tủi, bởi con người những lúc ấy đã đi ngủ cả rồi, chẳng còn ai chứng kiến nàng toả sáng nữa. Những vì sao hiểu được điều đó, chúng hy vọng sẽ có một ngày chúng tới được gần nàng hơn để nàng không còn cảm thấy trống rỗng nữa. Nhưng chỉ là hão huyền. Không thể với tới Mặt Trăng được. Chỉ có khoảng không vô tận của đêm thẳm bao bọc lấy nàng mà thôi.
Đến một ngày khi Mặt Trời đang xuống núi, nó thoáng chốc nhìn thấy nàng. Nàng đang nhú dần lên, bắt kịp một chút nắng hiếm hoi cuối ngày. Mặt Trời còn toả sáng, nó biết khi ấy Mặt Trăng còn rạng, và có một thứ gì đó xuất hiện trong lòng Mặt Trời.
Tình yêu của Mặt Trời lớn dần như trái bóng tuyết lăn xuống sườn núi. Nó muốn nhiều hơn là chỉ một chút ban mai và hoàng hôn ngắn ngủi. Nhưng, Mặt Trăng, vẫn không thể với tới được.
“Đi đi.” Nàng thì thầm. Tiếng của nàng vừa ngọt ngào lại vừa buồn tủi như ánh sáng cuối cùng của nàng buổi rạng đông. “Đi đi để cho ta thở. Bởi số mệnh chúng ta đã an bài. Chàng toả sáng ban ngày còn ta là ban đêm. Sẽ chẳng đến được đâu. Ngày chúng ta chạm được nhau sẽ là tận thế mất rồi.”
Những ngày hè, Mặt Trời cố mọc sớm và lặn muộn một chút để phòng nàng đổi ý. Nhưng vô ích. “Ta cấm chàng từ bỏ ánh sáng kiêu hãnh của mình chỉ để có chút hy vọng ôm được lấy bóng tối của ta.” Mặt Trăng cất lên lời cuối.
Còn Mặt Trời, nín thinh, câm lặng đến vĩnh hằng…
