23/06/2015
192 ngày trước khi bước qua 2016 – thời điểm tôi sẽ bay nửa vòng Trái Đất để bắt đầu cuộc sống ở một đất nước xa lạ. Tôi sẽ học trong 12 tháng, và không rõ sẽ ở lại làm việc thêm bao nhiêu lâu nữa.
Samm buồn, nhưng nàng hiểu, và chấp nhận điều ấy. Vì tương lai của tôi. Vì tương lai của chúng tôi.
Tôi bắt đầu viết nhật ký cho nàng, mỗi ngày, có điều không cho nàng biết. Viết nên những suy nghĩ của tôi, về mình, về nàng, về hai đứa. Về những trăn trở của cái tuổi chới với với bao dự định và ước mong. 192 ngày cuối của quãng thời gian ở lại Việt Nam, là 192 câu chuyện ghi lại cho nàng, để nàng gặm nhấm cho những tháng ngày xa cách. 192, là 2 và 2 và 2 và 2 và 2 và 2 và 3, như câu chuyện 6 năm bên nhau cho đến ngày về một nhà mà chúng tôi đã vẽ ra trước đó.
192 ngày, 192 câu chuyện, vui có, buồn có, hạnh phúc có, giận giữ có, yêu có, ghen có, cố gắng có, và buông xuôi cũng có. Tôi trút hết lòng mình lên những con chữ, lên những trang giấy. 192 ngày, câu chuyện tình yêu của chúng tôi qua những cung bậc cảm xúc hỉ nộ ái ố, qua những quãng cao và qua những nốt trầm, cuối cùng lại là một chuyện tình dang dở…
Chúng tôi buông tay vào một ngày trời đất ủ dột của tháng 11. Dùng dằng nhiều tuần trước khi cả hai đặt dấu lặng cho mối quan hệ đã từng là tất cả của chúng tôi. Nàng đã khóc, rất nhiều. Còn tôi, chẳng thể đổ lệ, vẫn tiếp tục nương dựa những con chữ trên cuốn nhật ký dang dở, hy vọng một ngày nào đó đọc lại sẽ hiểu được chính mình khi ấy.
Quãng thời gian ấy, tâm trạng tôi như một quả tạ nặng chìm dần xuống đáy đại dương, không còn thấy chút le lói ánh sáng mặt trời. Tôi được nhiều trường báo admission, nhưng trường tôi muốn theo học nhất lại đưa tên tôi vào waitlist và bắt chờ tiếp. Chờ. Trong vô vọng. Tôi như muốn phát điên lên, nhưng cũng như kẻ chìm dưới đáy biển, không thể đưa được tiếng hét của mình đến với bất cứ người nào khác. Cái sự điên rồ không thể xả ấy như thể xé nát tâm trí tôi hàng giờ, hàng phút, hàng giây.
Nhưng những trang nhật ký thì vẫn phải đổ mực. Tôi viết, và viết, và viết mãi. Nhiều đêm gục mặt trên bàn thiếp đi không biết. Nhiều ngày chán chường viết được mấy chữ lại xé đi. Tôi cũng như những trang giấy, nhàu nhĩ và vô tội vạ. Và chẳng đi đến đâu…
31/12/2015, đủ 192 ngày, tôi kiếm Samm. Đưa nàng cuốn nhật ký trong im lặng. Nàng có lẽ có vô vàn những câu hỏi cần tôi giải đáp, nhưng cũng nín thinh nhận cuốn sổ, chỉ với lại một câu, rằng nàng sẽ chờ tôi 6 năm, dù có chuyện gì xảy ra. Tôi lắc đầu, rồi quay lưng không ngoảnh lại nữa. Và tôi khóc, khóc cho tất cả những cảm xúc của 192 ngày trên những trang giấy, khóc cho những tháng ngày dang dở của hai đứa, và khóc cho những cố gắng bỏ đi của nàng.
192 last days, for Samm.
– – – – – – –
Tôi lật cuốn sách của cuộc đời mình sang một trang mới, chưa vương một chữ. Tiếp theo, là cho tôi – cho Sakk. 192 first weeks, là những lời tâm sự cho chính bản thân mình, cho những tháng ngày cố gắng vì một tương lai có nghĩa. Gọi tên Rainy days, là khi tôi tìm thấy Iris, tìm thấy chính mình.
192 tuần có là bao lâu, hả em?
(to be continued)