For another notable dream, 2012/09.
———————
Một ngôi trường rộng lớn nhưng không một bóng người…
———————
Ngôi nhà nhỏ của tôi nằm lọt thỏm sâu trong khu rừng ấy.
Lúc ấy là một buổi hoàng hôn. Mặt trời đã khuất sau hàng cây phía xa, chỉ còn lại chút nắng tàn trên những áng mây cuối trời.
[…]
Thấy tiếng ì ùng, ngỡ là sấm, tôi bước chân ra khỏi nhà. Trước mắt tôi là hàng loạt những hòn lửa đỏ đang rơi trên bầu trời tối. Chúng rơi xuống đất nhưng không nổ mà tóe ra như những cục than hồng.
Thấy ngờ ngợ, tôi hỏi cha: “Cha ơi, đây có phải là thực, hay là mơ vậy?”
Cha quay về phía tôi, mỉm cười đáp ôn tồn: “Là thực đấy con à”.
Cái sự nghi ngờ trong tôi bỗng dưng tan biến hết. Và tôi bước theo cha qua chiếc cầu thang gạch bên ngoài ngôi nhà, lên mái ngắm thiên thạch rơi, tận hưởng giấc mơ thú vị của mình mà không biết…
———————
———————
Điều làm cho tôi nghĩ rằng đây là một giấc mơ, tại vì tôi nhận ra rằng có lẽ tôi đang vô thức điều khiển nó. Đó là khi tôi “dự đoán” về hướng tiếp đất và tóe ra của các tàn lửa thiên thạch, và nó rơi xuống đúng như tôi đoán.