Dear Iris #143: Stargazer

Stargazer – kẻ ngắm sao…

 

———————

 

Đã có một dạo, chúng tôi tối nào cũng “gặp” nhau. 8 rưỡi tới 11 giờ. Đều như vắt chanh. Dù là cuối tuần hay không. Dù là lễ tết hay không. 6 đứa, 1 US, 1 CAN, 4 VN. Giữa bộn bề cuộc sống, chúng tôi có một điểm chung. Là game.

 

Game ấy mà, bao giờ bắt đầu cũng là khám phá cả. Từ lúc character còn non nớt nhất, thử với những set đồ cơ bản nhất, khám phá những góc bản đồ dễ chịu nhất. Thử, thử, và thử. Tìm kiếm những thứ hiệu quả nhất với từng góc độ khác nhau. Cứ thế, rồi dần dần thu thập thông tin, nâng cấp trang bị, sử dụng những combo hiệu quả hơn. Với multiplayer game, còn là chuyên môn hóa đội hình, chia các task khác nhau cho các character có đặc điểm phù hợp.

 

Rồi cứ thế mà tiến lên. Bớt khám phá đi. Cày và kéo nhiều hơn. Tối ưu hóa mỗi task. Vượt qua từng milestone. Và, dĩ nhiên, beat the game.

 

Thỉnh thoảng, chúng tôi chơi lại những game đã qua rồi. Chơi lại những màn đã từng gây khó khăn trong quá khứ. Có điều, khi ấy, mọi mechanic đều đã rõ, đến độ nhắm mắt lại và không tập trung gì mấy cũng có thể vượt qua. Không còn những lần sảy chân ngã sứt đầu mẻ trán. Không còn những lần lỡ tay đốt nhà. Cũng chẳng còn những lần vỗ mông nhầm con thỏ mẹ nhà hàng xóm. Bớt đi những tình huống phải gào lên trên mic để đồng đội không làm những điều ngu xuẩn. Chỉ chơi thôi, chẳng khám phá nữa, game hoàn thành nhanh hơn năm bảy lần.

 

Khi ấy, chúng tôi phần nhiều không còn enjoy game đó nữa. Đứa vắng mặt, đứa chỉ lên chơi khi có milestone quan trọng, lại có đứa lẳng lặng đi chơi game khác một mình. Nếu không vì chúng tôi trân trọng thời gian có với nhau, và có người miệt mài tìm kiếm những game mới cả bọn có thể chơi chung được, thì có lẽ chúng tôi đã không còn nói chuyện với nhau nữa từ rất lâu rồi…

 

———————

 

Khi còn nhỏ, chúng ta đều là những kẻ tiếp thu siêu việt. Giữa thế giới xung quanh lạ lẫm, chúng ta từng bước, từng bước khám phá. Quan sát, và học hỏi. Từ những giây phút đầu tiên. Chúng ta tiếp nhận thế giới qua đôi mắt, qua làn da, rồi qua những âm thanh nhiễu độ. Xung quang ta là ba, mẹ, là bàn, ghế, là sân, vườn. Lớn hơn chút, là giếng sâu đầu ngõ, là dàn dâu chua cuối xóm, là bà nhà bên hay dỗ ta ăn, là ông hàng xóm hay nghêu ngao bài “Mặt trời bé con” khi trông bạn thay ba mẹ vắng nhà. Là sân vận động cỏ mọc ngang đầu gối, là những dãy nhà sát nhau trên phố. Là ông mặt trời, mặt trăng và những vì sao…

 

Và chúng ta đi học. Học số. Học chữ. Học đếm. Học đánh vần. Học tính cộng. Học ghép từ. Từ những thứ cơ bản nhất, ta học cách chúng dựng lên những thứ phức tạp hơn. Rồi phức tạp dần, đồng thời cũng ngắn gọn dần với những khái niệm mới. Không còn bò từng bước, mà đi, rồi chạy, bước sau xa hơn bước trước. Thế giới rộng lớn, kiến thức vô ngàng, còn thời gian của con người có hạn, nên ta được dạy phải không ngừng tiếp thu, không ngừng học hỏi, không ngừng tối ưu. Bởi khi ấy ai nấy đều rõ, rằng không thể cứ đi bộ mà đi hết được thị trấn. Chẳng thể cứ chạy nhanh là qua được bát ngát ruộng đồng về thăm ông bà. Cũng đâu thể ghé thăm những thành phố xa xôi trên yên xe đạp đã cũ của ba.

 

Giấc mơ của con người vốn không có điểm dừng. Ta vươn tay ra, mong một ngày chạm tới những vì sao.

 

Thế rồi, đến một ngày, ta không còn tiếp thu được nhiều nữa. Những kiến thức mới không còn hoàn toàn mới lạ, cũng chẳng mỗi bước của ta thêm dài. Những tối ưu kém hiệu quả dần, và ta thấy chúng chỉ thừa thãi và tốn thời gian chứ không mang lại gì nhiều. Dường như bước của ta chỉ có thể dài tới vậy, hiệu quả tới vậy mà thôi, không hơn được nữa. Và ta bắt đầu sống ngày qua ngày, làm lại những việc đã cũ, bằng những cách chẳng mới. Như những cỗ máy đã được đặt sẵn và không còn được cập nhật hệ thống.

 

Đôi khi, chúng ta nhớ lại những ngày còn trẻ con, những ngày còn được bao quanh bởi những điều chưa biết. Những ngày tâm trí không vướng bận chút âu lo, chỉ chuyên tâm khám phá. Thử, và thử lại. Sai rồi sửa. Không sợ khó khăn, chẳng ngán thất bại. Cứ thế mà tiến bước thôi.

 

———————

 

Tôi nhớ những ngày character của tôi nhặt búi cỏ đầu tiên, bẻ nhánh cây đầu tiên, craft ngọn đuốc đầu tiên. Nhớ những lúc khóc ròng vì sảy chân ngã xuống hố, kêu cứu đồng đội mỏi mồm. Nhớ những khi cuốc mỏi cả tay lấy một mảnh quặng về nhà chế đồ. Nhớ những lúc 6 đứa rủ nhau đi quây con mini-boss đầu tiên mà không biết bên nào đi săn bên nào…

 

Những trải nghiệm đầu tiên luôn là vậy. Khác lạ lắm, mới mẻ lắm, tuyệt vời lắm. Chỉ buồn những kẻ đã qua rồi, rồi thử lại không còn cảm giác ngày xưa nữa, lại điên cuồng đi tìm những cái mới, để rồi đến một ngày nhìn lại, không rõ trong cơn điên ấy đã enjoy được bao nhiêu…

 

———————

 

Stargazer. Stargazer. Stargazer.

 

Những kẻ hướng ánh mắt lên những vì sao xa. Ngước nhìn mãi nhưng chẳng thể vươn tới được.

 

Trong giấc mơ đêm qua, những từ ấy không biết từ đâu kéo đến, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Quen lắm mà tôi nghĩ mãi không ra đã gặp nó ở đâu rồi.

 

Tôi nhắm mắt lại. Những vì sao hiện lên trong tâm trí tôi. Lơ lửng trong không trung, lặng đứng những kẻ khờ hữu hình vô động. Tất thảy phóng tầm nhìn lên những báu vật của vòm trời. Nhìn đến hóa đá, nhưng chỉ vậy thôi, chứ nào có chạm tới được.

 

Rồi tôi cũng nhớ ra, là một loại mob ở gần cuối một game mà chúng tôi đã từng tận hưởng cùng nhau dạo trước. Những kẻ có lẽ đã từng cố gắng và tham vọng nhiều lắm, rồi cuối cùng bị thế giới tàn nhẫn bỏ lại giữa trời không, xa rời mặt đất nhưng chẳng thể tới được trời sao.

 

Stargazer. Stargazer. Stargazer.

 

Và tôi ngước lên nhìn trời.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s