Tôi chưa bao giờ hết bất ngờ về anh sếp của mình. Thực sự.
Chúng tôi sẽ sớm rời PVCB để chuyên tâm làm starup. Một startup sẽ đổi đời tất cả chúng tôi chỉ trong vài năm. Có điều, nó mâu thuẫn với kế hoạch học hành của tôi. nói thế là còn nhẹ nhàng, bởi thực tế chúng là 2 kế hoạch dẫm lên chân nhau.
Tôi là đứa được cưng nhất trong team, cũng là có tiềm năng lớn nhất giúp team lớn mạnh hơn. Vì rất nhiều lý do. Tôi biết vậy.
Vậy em có đoán được Mr. Nemo sẽ phản ứng thế nào khi tôi nhắc lại kế hoạch đi học của mình không?
———————
Tôi hoàn toàn expect là sẽ bị níu kéo ít nhiều. Thế nên khỏi cần làm anh ấy mất thời gian cho một câu hỏi vô nghĩa như là “Ý anh thế nào?” nữa.
– Nếu đặt anh vào vị trí của em lúc này, anh sẽ quyết định thế nào? – tôi đi thẳng vào vấn đề.
Anh Nemo dừng lại một giây, rồi tít mắt cười.
– Tao sẽ đi học. Bằng mọi giá. Không phải suy nghĩ gì cả.
Trong cuộc nói chuyện nhiều tiếng đồng hồ sau đó, tôi cảm giác anh ấy đang sống lại những ngày tháng khắc khổ nơi xứ người. Anh ấy đã vượt qua tất cả và không bao giờ hối tiếc về quyết định rời quê hương để trưởng thành. Rất cá nhân, và rất ích kỷ.
Anh không nhắc gì về startup của team nữa, nhưng tôi hiểu anh đang ám chỉ điều gì. Rằng startup sẽ mang lại cho chúng tôi rất nhiều tiền, nhưng anh biết tôi cũng giống anh, coi tiền là thứ yếu. Anh biết điều gì mới là quan trọng, và hướng tôi xoay quanh những điều ấy. Buồn cười làm sao, khi mà anh khuyên tôi cứ bỏ team mà đi, thì vẫn cho tôi biết rằng team sẽ hỗ trợ tôi hết mức có thể.
Hahah.
Tôi chưa bao giờ hết bất ngờ về anh sếp của mình. Chưa bao giờ…