Tặng Drago, nhân một ngày trời Hà Nội lại đổ mưa tầm tã. Không biết trong Sài Gòn ấy, đêm nay cậu có ngắm mưa như tôi không nhỉ?
———————
———————
“Này, thế rút cục là mày gọi tao lặn lội từ Đà Lạt xuống dưới này làm gì thế?” – Jay phá tan bầu không khí im lặng bao trùm giữa chúng tôi suốt cả tiếng đồng hồ.
“Tao nghĩ mày phải đoán ra được rồi chứ. Không dưng tao bắt mày bỏ cơm bỏ cháo đến cái chốn xô bồ này làm chi.” – tôi mỉm cười, ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt với những sợi mây trắng lững lờ trôi vô tư lự.
———————
Hai thằng con trai, mỗi thằng ôm một ly trà sữa, ngồi cạnh nhau trên ghế đá hồ Con Rùa bao lâu mà không đứa nào nói gì, đúng là một cảnh tượng không bình thường chút nào, nhưng ở cái thành phố này thì chẳng có gì là không xảy ra được.
Ly trà lạnh đã tan đá từ lâu, và mặt trời cũng gần lên đến đỉnh đầu rồi…
———————
“Xì, trong đầu mày lúc nào cũng có cả tá những suy nghĩ trên trời dưới bể chẳng liên quan đến nhau, ai mà đoán được chứ. Nhưng tao biết mày là đứa có đầu có đũa, lần này gọi tao xuống, chắc là có chuyện quan trọng lắm đúng không?”
Tôi không đáp, chỉ với tay xuống chiếc túi vẫn để dưới chân, lấy ra một chai nước nhỏ màu đỏ rượu vang, rồi đưa lại cho Jay.
“Mày uống đi rồi tao nói.”
Jay đón lấy chai nước từ tay tôi, giơ lên soi xét một hồi rồi cũng mở nắp ra uống thử một ngụm.
“Mẹ, chua loét, mày cho tao uống rượu vang hỏng à?” – Jay suýt xoa, có lẽ không phải ngồi trước mặt tôi thì nó đã phun cả ra rồi.
Tôi chỉ hất cằm, lườm nó một cái sắc lẹm. Dường như, quen nhau bao lâu, nó hiểu tôi muốn nói điều gì. Nó nhắm mắt lại, ngửa cổ tu một hơi hết chai nước. Nó còn lắc qua lắc lại mấy lần để biết chắc không còn sót giọt nào nữa. Xong rồi, Jay vớ lấy cái túi của tôi, đặt lại chai vào và kéo khóa cẩn thận.
“Xong, giờ không lòng vòng nữa, nói đi.” – Jay nhìn tôi như thể muốn đánh nhau rồi.
“Haha. Được. Số là, dạo gần đây tao có gặp một đứa con gái, Jay ạ.”
“Mẹ thằng này mày trêu tao à. Tuổi đang chơi vơi, gái gú đéo gì. Lo mà tập trung vào sự nghiệp đi ông kễnh!”
“Tao xin mày, giờ lại là mày dạy đời tao cơ đấy.” – tôi nhếch mép cười một cái. “Thế Tử Du của mày thì sao, mày quên được chưa?”
“Cái… Cái gì cơ?”- Jay mở to mắt, miệng lắp bắp không nên lời. “Đừng nói là đứa con gái mày định kể là nàng nhé.”
“Không thưa bố. Làm gì có cái chuyện tình cờ giữa đường đời không chủ định gì mà lại gặp được đúng người thế!” – tôi bụm miệng cười.
“Lắm sẹo. Làm tao hốt cả hền.” – Jay cúi gằm mặt, lắc đầu ngán ngẩm.
“Chuyện mày với nàng thế nào rồi.” – tôi gặn hỏi.
“Ừ thì đấy, nàng hẹn 5 năm, tao đã đợi đủ. Tao đã đợi thêm, rồi thêm nữa, nhưng rồi cũng chẳng có tin tức gì. Đến lúc này, đã là tám năm rưỡi rồi. Tao đã quen với việc, mỗi mùa Giáng sinh, tao lại tưởng tượng ra cảnh nàng xuất hiện trước cửa nhà tao, dắt theo Song Trà nữa. Nhưng hết rồi, tao cũng không còn hy vọng nữa, chỉ tưởng tượng ra vậy thôi.”
“Trớ trêu nhỉ. Cuối cùng thì, cả thanh xuân của mày cũng chỉ là nàng mà thôi. Quý giá nhất lại là thứ không thể với nổi…”
“Thế rút cuộc là sao. Sao tự dưng đang nói việc mày gặp được một người mà lại lái sang tuổi trẻ của tao là thế nào?”
“Ờ thì tao là đứa có đầu có đuôi mà. Mày biết tao gặp ai không?”
“Ai?” – Jay buông miệng hỏi, giọng phều phào như thể không còn quan tâm nữa.
Phải, ngoài Tử Du ra, hắn cũng chẳng biết mình còn quan tâm đến ai nữa.
———————
“Chị, chị ướt hết rồi. Vào đi chị, bên trong có chỗ để chị tắm rửa và hong quần áo đó ạ. Em cũng sẽ lấy cho chị đồ để mặc tạm nữa. Mau đi chị, kẻo bị cảm lạnh mất.”
Tôi vẫn nhớ lúc ấy, cơ thể cô gái run lên từng hồi trong bộ đồ ướt nhẹp vì dính cơn mưa rào cuối thu, víu lấy chú tiểu mà lê từng bước chân ra phía sau chùa. Hẳn là cô đã có một đêm dài, rất dài…
[…]
“Song Trà…”, cô lẩm bẩm.
“Gì thế chị?”, tôi quay sang, hỏi nhỏ.
Qua một đêm, có vẻ cô đã bình tĩnh hơn, nhưng chẳng ai cạy nổi của cô lấy một lời. Ấy vậy mà, khi nhìn thấy đứa bé sơ sinh đang khóc mà nhà chùa mới nhận từ người ta mấy hôm trước, ánh mắt cô lại ánh lên một vẻ tràn đầy hy vọng, và cô bắt đầu cất tiếng như một đứa trẻ học nói.
Nhưng chỉ một từ vậy thôi. Khi nghe tôi hỏi, cô chỉ quay sang mỉm cười rồi lắc đầu nghe chừng buồn sâu xa lắm.
Và rồi, cô đứng lên, nhận lấy đứa bé và dỗ dành nó. Đôi mắt sáng của cô nhìn thẳng vào khuôn mặt lạ lẫm của bé, rồi cô trìu mến áp mà mình vào má nó, như thể nó chính là con đẻ của cô vậy.
Cứ thế, thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã được 2 tháng ròng. Ngay trước ngày tôi rời chùa, ngày cuối mùa thu năm ấy, cô theo chân một người đàn ông xuống núi. Tôi chỉ nghe kể rằng, ông ấy là bác sĩ của cô, rằng cô là bệnh nhân trốn lên đây khi chỉ còn ít tuần nữa là hoàn thành phác đồ điều trị – thứ đã cứu được mạng sống của cô nhưng vĩnh viễn tước của cô khả năng làm mẹ sau này…
———————
“Cảm ơn chú đã ghé ạ!”, cô bé 5 tuổi cúi rạp đầu chào.
Người ta nói, thành phố này là nơi mọi phép màu đều có thể xảy ra, nhưng một việc tình cờ như gặp một cô bé cỡ 5, 6 tuổi nói tiếng Việt ở ngay giữa thủ đô Paris làm tôi không khỏi ngạc nhiên.
“Này nhóc.”
“Dạ.”, đứa bé khẽ đáp.
“Sao con lại cảm ơn chú?”
“Dạ, mẹ con bảo, phải cảm ơn khách mua rượu nhà mình chưng ạ. Rượu chưng uống vào mùa Giáng sinh này, là rượu sum họp. Người ta sum họp, là đáng quý lắm. Mẹ bảo nhiều người muốn mà còn không được kìa.”
“Ai mua con cũng cảm ơn vậy sao? Người ta có đáp lại con không?”
“Dạ cũng không mấy người đáp ạ. Nhưng con cũng vẫn vui vẻ thôi, vì mẹ con bảo chỉ cần mình vui vẻ thì thế gian sẽ tốt lên một chút ạ.”
“Ngoan quá. À, mà tên con là gì thế?”
“Dạ, Song Trà chú ạ.”
“…”
———————
“Thôi, tao nghĩ lại rồi, không kể nữa. Rượu ngon đấy, có điều tao để hơi lâu nên mất vị chút thôi. Đáng ra uống được cách đây nửa năm thì vừa đẹp…”
“Này…”
“Tao chắc chắn rằng mày có ước mơ được đến Paris, nên mày không được quên đâu đấy. Sớm được thì tốt, nhưng muộn cũng không sao. Nhớ là ghé qua thì cũng nên ở lại lấy một mùa Giáng sinh, cho biết. Biết đâu lại có phép màu đến với mày đấy.”
“Này………”
Tôi không đáp thêm nữa, chỉ đứng lên và bước đi, bỏ lại Jay phía sau gọi với lên nhỏ dần…
“Chúc mày may mắn, vậy thôi.”, tôi thì thầm.