Những cơn gió mùa bắt đầu thổi, khi mà người ta tưởng như năm nay đã chẳng còn có một mùa đông nữa rồi…
Những hạt mưa lâm thâm đên muộn giữa Hà Nội những ngày cuối tháng 12 tái tê đến lạ. Một cậu học sinh đi học về mặc độc chiếc áo trắng đồng phục đạp xe nhanh qua những con phố, chỉ mong sớm về nhà xin hơi ấm của gia đình. Một bác lao công chầm chậm đẩy xe rác trên phố khuya. Một cụ ăn xin quấn mấy lớp áo mưa nylon nhưng không ngăn nổi cơ thể mình run lên từng hồi…
Cái lạnh đẩy mọi suy nghĩ trong đầu tôi trôi tuột đi đâu mất. Chỉ còn tôi. Chỉ còn nhà. Chỉ còn ông bà.
Đã bao lâu rồi, tôi tự cho mình cái quyền lấy công việc ra để biện hộ cho việc không về thăm ông bà?
Iris ạ, tôi đúng là đứa bỏ đi mà…