🙂
Tôi nắm lấy cơ hội cuối cùng, lấy hết dũng khí hỏi câu quan trọng.
Nàng cười. Cười. Hỏi rằng tôi có đang ấm đầu không. Có chứ, đương nhiên rồi, tôi ấm đầu từ ngày đầu tiên gặp nàng cơ mà.
Và nàng không cười nữa.
“Cứ như thế này không vui sao anh? Sao phải yêu đương vào làm chi cho mệt?” nàng nói.
Và tôi đã hiểu. Hiểu rằng đối với nàng tôi vốn chẳng là gì cả.
Tạm biệt nàng, toi nẩng mặt lên nhìn trời. Chớm đông đã bớt lạnh. Còn nỗi buồn của tháng 11 chẳng thể vơi.
Nếu tôi không quá vội vàng như thế, tôi không biệt liệu kết cục có khác hay không. Nhưng có một điều tôi biết rõ, rằng khi câu chuyện kết thúc sớm hay muộn, thì nó cũng để lại một vết thương đau vô cùng.
Và vết thương này sẽ không lành…