Nắng nhuộm vàng những con phố cuối tuần, xua tan đi những ẩm thấp của những cơn mưa phùn cuối đông…
Màu của nắng làm tôi nhớ đến hình ảnh của cậu bé ngày nào, ôm cốc cà phê nóng hổi, ngước nhìn lên ráng chiều ấm áp cuối năm. Đẹp đến lạ kì. Chính hình ảnh ấy đã dẫn tôi đi qua khắp những quán cà phê nhỏ đất này, ghi lại trong tâm trí tôi những khung cửa sổ đón nắng chiều. Và tôi đã nghĩ rằng mình đã nghiện cà phê như vậy đó.
Nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng mình đã lầm…
Tôi yêu hương thơm thoang thoảng của nó, nhưng vị đắng ấy thì không. Tôi thích vị ngọt nhẹ nhàng và ấm áp. Thứ tôi tìm kiếm đâu phải là cà phê, mà là hình ảnh của cậu bé kia cơ.
Thế mà mãi tôi mới nhận ra đấy.
Em ạ…
Chiều nay tôi lang thang trên những con phố nhạt màu. Bao năm tháng tuổi trẻ của tôi trải dọc những cung đường này. Mọi thứ vẫn luôn thay đổi. Những quán quen đã đổi tên đổi chủ. Những người quen đã đến và đã đi…
Thành phố này. Tôi yêu nó, và cũng ghét nó thật nhiều. Như hương thơm và vị đắng của những cốc cà phê…