Dear Iris #2: Insomnia

When you have insomnia, you’re never really asleep… and you’re never really awake.

 

Phải, tôi đã ở trong cái tình trạng khốn khổ khốn nạn này nhiều ngày nay rồi. Là tỉnh, cũng chẳng là tỉnh. Là mơ, cũng chẳng là mơ…

 

Tôi mơ thấy mình trong những khung cảnh của nhiều năm trước, khi tôi còn chưa đặt chân tới chốn thị thành hoa lệ này…

 

Tôi mơ thấy những người bạn nghịch ngợm của tôi. Tôi thấy cô giáo cũ hiền từ. Tôi thấy sân trường vắng lặng trong nắng chiều tan lớp. Và tôi thấy mình, chạy nhảy nơi đó, giữa đám trẻ con vô tư lự…

 

Tôi mơ thấy cây xoan trước nhà cũ. Tôi thấy rặng phi lao xào xạc trong gió mùa thu. Tôi thấy những quả xà cừ khô nứt rụng trên sân đất. Tôi thấy khoảng đất xanh mướt rau mẹ tôi trồng…

 

Tôi nghe pháo hoa ì ùng. Tôi thấy đống pháo sáng tự chế của lũ trẻ con nhà nghèo chúng tôi. Tôi thấy ba mẹ công kênh tôi lên xem pháo. Và tôi thấy chú dỗ tôi nín khóc vì bụi pháo vương vào mắt…

 

Tôi mơ thấy mình trong làn tuyết trắng của tháng 1 xứ người. Tôi thấy cuộc sống một mình giữa những xa lạ. Tôi thấy những đêm ngủ gật trên bàn học. Tôi thấy những ngày miệt mài sách vở…

 

Và tôi mơ thấy em…

 

 

Là mơ hay là tỉnh? Là ảo hay là thực? Là những mảnh kí ức vụn vỡ hay là những mường tượng về một tương lai không thành? Tôi cũng không biết nữa.

 

Gió Hà Nội chiều nay chùng lại một chút rét rất ngọt…

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s